Lính đặc chủng bắn tỉa Vương Xán trong một lần nhận nhiệm vụ đã xuyên việt lạc về thời Tam Quốc, nhận được một quyển bí tịch thái bình yếu thuật. Trường cung nơi tay, thiên hạ thuộc về ta!
vương xán vốn là tay súng bắt tỉa của đại đội đặc chủng phi ưng, quân khu tây nam, tiếp nhận mệnh lệnh tới khu biên cảnh tây nam giết chết trùm ma túy lớn địa phương, tuy rằng thành công giết chết trùm ma túy này, thế nhưng cuối cùng vương xán rơi vào trong vòng vây của đối phương, nhìn máy móc dò xét hiện đại trên người, vương xán biết không có …
Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc Chương 1 - Ngăn Cơn Sóng Dữ /1321 Đã vào thu, khí trời còn giữ lại một chút nóng bức của mùa hè. Vương Xán nằm trên đại đại nóng hôi hổi, cảm giác dưới lưng giống như bị dán một miếng sắt nung đỏ, nóng chảy vô cùng, thân thể của hắn theo bản năng nhảy dựng lên. - Di, đây là đâu?
Danh sách chương truyện Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc Chương 1 - Ngăn cơn sóng dữ Chương 2 - Thăng quan Chương 3 - Tảng đá kê chân Chương 4 - Thái Bình Yếu Thuật Chương 5 - Thỉnh chiến Chương 6 - Trên đường đi gặp Chu Thương Chương 7 - Mời chào Chương 8 - Cát cứ xưng vương, mưu đồ thiên hạ Chương 9 - Thu phục Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu
Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc - (Chương 16) - Tác giả Đông Nhất Phương Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
cash. Vương Xán thầm tính toán thời gian, đợi sau khi ba người Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liễu Thành đã mang binh sỹ đến địa điểm mai phục, mới cầm trường cung lên, lại cầm lấy mũi tên đã quấn vải thấm dầu, ra lệnh cho binh sỹ lấy mồi lửa ra, châm lửa vào vải vụn đã thấm dầu, làm chúng bùng cháy phát ra âm thanh lách tách, Vương Xán không nghĩ ngợi, giương cung bắn một tiễn bay lên, rơi chuẩn xác vào trong doanh trại quan theo đó, các binh sỹ sau lưng Vương Xán cũng liên tục châm lửa vào mũi tên quấn vải tẩm dầu hỏa, giương cung lên bắn hỏa tiễn vào doanh trại quan đã khuya, gió lạnh gào rít, mũi tên mang ngọn lửa nhỏ rơi vào trong quân doanh, lập tức thiêu đốt từng tầng lá khô rơi trên mặt đất, hỏa tiễn liên tục không ngừng được bắn từ trong rừng cây vào quân doanh quan binh, trong phút chốc, vốn chỉ là mấy đốm lửa nhỏ, liền cháy tràn lan, lửa trong quân doanh bắt đầu bùng này, phía sau, cánh tả, cánh hữu của quân doanh cũng cùng nhau bùng lan với tốc độ kinh khủng, sáng rực cả một vùng trời, soi sáng màn đêm u nhất thời, quân doanh trở thành một biển lửa, từ phía trước phía sau, bên trái, bên phải đều ngập trong biển lửa đó, bởi vì nơi quan binh hạ trại dựa vào rừng núi, cỏ khô ở khắp nơi, cho dù cỏ khô xung quanh doanh trại đều bị quan binh dọn dẹp, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn dọn sơ qua, vẫn chưa dọn sạch hoàn toàn, lại còn lót lên một lớp lá cây, thế lửa bùng cháy càng lúc càng nhanh, ngọn lửa bập bùng như những con hỏa xà bò tứ tung, trong chớp mắt quân doanh đã trở thành hỏa ngục."Địch tập kích, địch tập kích ~~~~"Giáo úy gác đêm nhìn thấy ngọn lửa càng lúc càng to, cuống cuồng lên, liền mở miệng la to kẻ địch tập kích, chỉ là lúc này các binh sỹ đều đã ngủ say như heo chết, lại thêm việc Bào Hồng nói tặc binh quấy rối không cần để ý, làm cho hắn hét to địch tập kích, trong doanh trại vẫn không có động tĩnh ngợi một hồi, hắn lập tức lớn tiếng hét "Cháy rồi, cháy rồi ~~~"Giáo úy khản giọng cố sức la to, trong lòng bồn chồn, lửa trong quân doanh càng lúc càng to, đã cháy lan tràn, mà lúc này binh sỹ lại không có động tĩnh, làm trong lòng hắn lo lắng không thôi, hắn quay sang binh sỹ tuần tra ra lệnh "Mau, mau, thôi kèn hiệu triệu tập binh sỹ!"Binh sỹ tuần tra liền gật đầu, truyền mệnh lệnh phút chốc, tiếng kèn hiệu the thé đã truyền khắp quân doanh, các binh sỹ đang say giấc nồng đều thức dậy, những binh sỹ này mắt vẫn còn lim dim, nhưng miệng thì lầm bầm, rõ ràng là không muốn thức dậy, thậm chí có tên nằm thẳng cẳng trên giường không chút động đậy, tiếp tục ngủ, không quan tâm tiếng kèn hiệu thúc giục binh sỹ triệu tập đang cất lên ở cổng doanh trại."Không xong rồi, cháy rồi!"Trong quân doanh, một số lão binh kinh nghiệm phong phú nghe thấy mùi khen khét, kéo nhau la thất thanh, phút chốc binh sỹ trong các lều trại nhốn nháo cả lên, binh sỹ đã thức dậy nhanh chóng mặc y phục, cầm vũ khí xông ra khỏi lều trại, những tên binh sỹ vẫn còn nằm trên giường ngủ cũng giãy nảy như cá lên bờ, bất chấp hình tượng, nhanh chóng mặc y phục, cầm lấy vũ khí xông ra khỏi này toàn bộ quân doanh chìm trong biển lửa, ánh lửa ngất Thương, Bùi Nguyên Thiệu, Liễu Thành đã hoàn thành mệnh lệnh của Vương Xán, toàn bộ đều đã trởi về doanh trại trong rừng cây phía trước, Vương Xán mang một đám người trốn trong rừng cây, cảm giác hơi nóng từ phía doanh trại quan binh phả vào mặt, hắn cười hắc hắc, Kỷ Linh hẳn là rất "hưng phấn" đây!Vương Xán nấp trong rừng cây, nhìn từng tên từng tên binh sỹ nhếch nhác không chịu nổi chạy ra từ trong quân doanh, vẻ mặt tươi cười."Tên khốn này mau ra đi!" Vương Xán trông thấy Kỷ Linh nổi giận đùng đùng lao ra khỏi quân doanh, búi tóc xõa tung, thần sắc tiều tụy, trong lòng hắn cao hứng vô cùng, Kỷ Linh lúc này như một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra, hắn hét lớn một tiếng "Vương Duyệt, triệu tập binh sỹ, lão tử muốn đánh bọn chúng ~~~"Tiếng thét điên cuồng như sư tử hống truyền khắp quân doanh, bọn binh sỹ sắc mặt kịch biến, bị bộ mặt của Kỷ Linh dọa cho sợ là binh sỹ dưới trướng Bào Hồng, chạm phải ánh mắt của Kỷ Linh, đều lui về phía sau, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Kỷ một lát, Vương Việt chạy đến trước mặt Kỷ Linh, lớn tiếng nói "Tướng quân, năm trăm binh sỹ đã tập hợp hoàn tất!"Kỷ Linh trầm giọng nói "Tốt, chuẩn bị xuất binh bắt bọn chúng!"Lúc này Bào Hồng cũng mặc xong áo giáp, chật vật từ trong quân doanh chạy ra, nhìn thấy bọn binh sỹ mệt mỏi rã rời đứng ngoài quân doanh, thần sắc ảm đạm, con mẹ nó, hắn sao lại xui xẻo đến thế? Suất lĩnh binh sỹ đi thảo phạt Lưu Tích, Cung Đô, lại gặp phải tình huống như thế này, nhìn thấy từng tên từng tên binh sỹ chen chúc nhau chạy ra khỏi doan trại, Bào Hồng trong lòng như rơi xuống vực sâu vạn trượng, lạnh người, hắn cảm giác như muốn ngất Hồng hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị xuất binh đuổi theo Kỷ Linh liếc nhìn Bào Hồng, cắn răng nghiến lợi mà nói "Bổn tướng muốn thảo phạt bọn sơn tặc, ngươi tốt nhất là không nên nói lời khuyên can, bằng không, bổn tướng cũng mặc kệ ngươi có phải là minh hữu của chủ công hay không."Bào Hồng tim đập thình thịch, nói năng nhẹ nhàng "Kỷ tướng quân muốn tiêu diệt đám sơn tặc này, cứ như thế mà dùng đại quân đóng ở Cát Pha, ngày mai sao có thể đánh thành Nhữ Nam?"Kỷ Linh sững sờ, lập tức nói "Sơn tặc phân tán tứ phía phóng hỏa, nhân số chí ít cũng vài trăm, có thể tới một ngàn, như vầy đi, bổn tướng chỉ đem theo năm trăm binh sỹ, ngài suất lĩnh mấy nghìn binh sỹ còn lại đi suốt đêm, thẳng đến Nhữ Nam, sau khi đến Nhữ Nam, lại tiếp tục hạ trại, trên đường cũng không được dừng chân, đề phòng lại bị tập kích, đợi bổn tướng giết sạch lũ sơn tặc ở Cát Pha xong, bổn tướng lập tức tiến về Nhữ Nam, cùng ngươi tụ hợp, ngài ở Nhữ Nam tùy thời mà hành sự, tốt nhất là cho binh sỹ nghỉ ngơi tốt rồi một lần công phá Nhữ Nam... Ừm, cứ như vậy đi, điều bổn tướng nên nói đều nói xong rồi, ngài mang theo các binh sỹ khác mau chóng rời khỏi, đi ngay trong đêm, tiến về Nhữ Nam."Bào Hồng mặt lộ vẻ không vui, nhưng trong lòng lại vui như nở Linh ở lại đối phó với sơn tặc, chẳng phải trong quân là hắn làm chủ hay sao? Chuyện tốt như vậy, Bào Hồng sao lại không nguyện ý làm, hắn liền vội vàng gật đầu nói "Kỷ tướng quân, mong ngài có thể mau chóng tiêu diệt được sơn tặc, chạy tới Nhữ Nam, bổn tướng sẽ suất lĩnh binh sỹ hành quân suốt đêm, không dừng lại giữa đường."Một hồi hỏa hoạn, khiến cho quan binh trong lòng bàng qua, binh sỹ bị đại hỏa thiêu chết cũng không nhiều, những binh sỹ này đều chạy ra không lều trướng, nhưng không có binh sỹ bị chết cháy, ngược lại là vì chen chúc lẫn nhau ngã trên đất, hoặc là bị xô ngã, sau đó bị binh sỹ chen chúc phía sau đạm thành thịt tất cả binh sỹ tập hợp xong, Bào Hồng nhìn các binh sỹ chật vật, trong lòng đau nghìn binh sỹ, lúc này điểm quân, lại tổn thất hơn năm trăm người, hơn nữa, binh sỹ trước mắt đều là đi đứng xiêu vẹo, mặt mài mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt sợ hãi tột độ. Bào Hồng lắc lắc đầu, ra lệnh, sau đó mang bốn nghìn binh sỹ xuôi về thành Nhữ Xán nấp trong rừng cây, thấy Bào Hồng mang theo binh sỹ rời khỏi, mà Kỷ Linh lại ở lại, trong lòng hưng phấn vô cùng, tên Kỷ Linh này quả nhiên ở lại, về phần Bào Hồng, thì giao cho Cung Đô, Lưu Tích đi xử lý thôi!Vương Xán cười cười, lạnh lùng nói "Cho ta thêm một cây đuốc."Nói xong, tay phải Vương Xán rút từ phía sau lưng một mũi tên, đặt lên dây cung, ngắm vào Kỷ Linh đang đứng trước cổng quân doanh, ong một tiếng, dây cung rung động, mũi tên xé gió bay đi, thẳng đến trước mặt Kỷ Linh, Kỷ Linh trong lòng chợt nhận ra nguy hiểm, thân thể lui một chút, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đột nhiên chém tới, đánh bay mũi tên ra ngoài."Muốn chết, muốn chết mà ~~~"Kỷ Linh trong lòng giận dữ, trong mắt phun ra lửa giận hừng hực, bọn tặc tử này quá mức kêu ngạo, vẫn còn dám trốn trong giận sùi bọt mép, lức này lửa giận đã hoàn toàn che mắt Kỷ Linh, cũng mặc kệ trong rừng có cạm bẫy hay không, huống hồ Kỷ Linh tài năng nên gan cũng lớn, không coi sơn tặc vào đâu, lúc này, Kỷ Linh trong lòng chỉ nghĩ đến việc bắt được bọn sơn tặc này.
Đã vào thu, khí trời còn giữ lại một chút nóng bức của mùa Xán nằm trên đại đại nóng hôi hổi, cảm giác dưới lưng giống như bị dán một miếng sắt nung đỏ, nóng chảy vô cùng, thân thể của hắn theo bản năng nhảy dựng Di, đây là đâu?Đập vào mắt Vương Xán chính là một đám đồng nghịt binh lính phủ kín chiều rộng hơn trăm mét, trong tay cầm cương đao, trường thương vọt Tại sao có thể như vậy? Không phải ta đã chết rồi sao?Vương Xán nhìn đám binh sĩ đông nghịt chạy cực nhanh, diện mục dữ tợn, tình huống trước mắt thực sự quá lạ rồi. Hắn vốn là tay súng bắt tỉa của đại đội đặc chủng Phi Ưng, quân khu Tây Nam, tiếp nhận mệnh lệnh tới khu biên cảnh tây nam giết chết trùm ma túy lớn địa phương, tuy rằng thành công giết chết trùm ma túy này, thế nhưng cuối cùng Vương Xán rơi vào trong vòng vây của đối phương, nhìn máy móc dò xét hiện đại trên người, Vương Xán biết không có bất cứ cơ hội chạy trốn nào, vì vậy Vương Xán lựa chọn ngọc thạch câu phần, dùng bom nổ chết chính mình, cũng nổ chết địch nhân đuổi theo mình vốn đã chết, vì sao hiện tại vẫn sống?Trong lòng Vương Xán phi thường nghi hoặc, muốn tra xét tới tột cùng, nhưng trong đầu không có bất cứ tin tức Giết!Từng tiếng từng tiếng hò hét, tiếng gầm rú từ trên chiến trường truyền tới, Vương Xán giật mình tỉnh giấc từ trong trầm tư. Trong thấy binh sĩ càng lúc càng tới gần chính mình, không kịp suy nghĩ nhiều, toàn thân giống như con báo gặp phải nguy hiểm, xoay người bỏ chạy điên hiểm, nguy hiểm cực Xán quay đầu liếc mắt nhìn đoàn người đông nghịt, da đầu tê là tay súng bắn tỉa đặc chủng, chuyên môn phụ trách săn giết nhân vật đầu não của đối phương, trước kia đều là từng người từng người giết chết, một súng nổ đầu, thế nhưng lần này phải đối mặt cùng lúc với cả đoàn người đông nghịt, cho dù hắn cầm một cây súng ngắm hiện đại nhất, giết từ sáng tới tối cũng không hết được đám binh sĩ điên cuồng ngũ mấy nghìn người điên cuồng lao tới, nếu như rơi vào trong đó, tuyệt đối không còn cơ hội sống Cung Đô, tên cẩu nhật ngươi, chạy đi đâu rồi, lão tử muốn chết!Hai chân của Vương Xán chạy trốn cực nhanh, thời điểm lướt qua một vị tướng lĩnh đeo khăn vàng trên đầu, đột nhiên nghe được tiếng gầm gừ ngay bên cạnh truyền tới, ánh mắt đảo sang nhìn, lại chuyển sang liếc vị tướng lĩnh đang chạy trốn cực nhanh cách đó không xa.“Tướng lĩnh Hoàng Cân, Lưu Ích!”Trong đầu Vương Xuân đầu tiên hiện lên hình ảnh về ký ức của thân thể này, đồng thời tin tức về Cung Đô, Lưu Ích cũng nhất thời hiện ra. Cung Đô, Lưu Ích là tướng lĩnh theo lão đạo sĩ Trương Giác khởi binh đối kháng lại triều đình, khi Hoàng Cân bị triều áp, hai người xuất lính Hoàng Cân lưu vong tới Dự Châu, chiếm Nhữ việt rồi?Trong lòng Vương Xán cả kinh, rốt cuộc hắn đã hiểu được, hắn đích thực đã chết, chỉ là linh hồn phụ thân vào một tiểu binh Hoàng Cân vừa mới chết, lại một lần nữa sống Hoàng Cân tặc cũng không tồi, chí ít là Xán cũng không cố gắng truy cứu tới tận cùng vì sao chính mình xuyên việt, nói chung có thể sống chính là hạnh phúc lớn nhất rồi. Từ nhỏ hắn đã đam mê quân sự, đối với lịch sử cực kỳ quen thuộc, nhất là Tam Quốc, Tùy Đường, những thời đại anh hùng dũng tướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, dồng thời trong lòng sinh kính ngưỡng. Một thời đại hỗn loạn, anh hùng nổi lên bốn phía như vậy đã định trước là thời đại cực kỳ rộng lớn mạnh mẽ, thời đại khiến kẻ khác phải sôi trào nhiệt Phù… Phù…Sau một hồi chạy trốn gấp gáp, hô hấp của Vương Xán có chút hỗn loạn, chứng khí hư suyễn nổi lên, không thể thu được dưỡng khí mới, đôi chân bắt đầu run lên, toàn bộ cơ thể tê đại, không thể nhấc lên được nữa.“Chết tiệt, thân thể chết tiệt này, quả thực quá kém cỏi.”Trong lòng Vương Xán mắt to, chạy không tới ba trăm mét, thân thể này đã không chống đỡ được nữa Xán không thể chạy được nữa rồi, quan binh phía sau đuổi tới càng lúc càng gần, càng sát càng hưng phấn, Hoàng Cân tặc chết trong tay quan binh cũng càng lúc càng nhiều. Vương Xán rất rõ ràng, một khi bản thân lọt vào vây sát của quan binh, kết quả khẳng định sẽ biến thành cái sàng, không có khả năng xuất hiện cục diện ngồi ôm đầu gối cầu xin tha thứ, cầu xin quan binh bỏ qua cho ngươi một mạng, sau đó lại tiếp tục truy đuổi về phía Hoàng Cân tặc phía nâng thân thể uể oải, mạnh mẽ thúc đẩy tinh thần, một mặt chạy nhanh, một mặt quan sát tình huống quan binh phía đám quan binh tham dự try sát, dẫn đầu là tướng lĩnh mặc áo bào trắng, khoác một kiện bì giám, cầm thanh trường đao trong tay, đang nỗ lực huy đao chặt chém những Hoàng Cân tặc bị đuổi kịp. Vương Xán nhìn thấy tình huống này, khẽ cắt môi, ánh mắt lộ hung quang, chạy trốn là chết, liều mạng cũng là chết, so với bị quan binh đuổi kịp sau đó là loạn thương đâm chết, không bằng chủ động xuất nhiên nhìn lên những vũ khí rơi lả tả dưới mặt đất, hai mắt Vương Xán sáng ngời, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng kỳ cung, trên mặt đất rơi rất nhiều trường Xán thân là tay súng bắn tỉa đặc chủ, không chỉ am hiểu súng ống, đồng thời rất tinh thông các loại vũ trụ công kích tầm xa như cung với một tay súng bắn tỉa mà nói, tác dụng của một thanh trường cung không cần nghi ngờ lớn hơn một thanh chiến đao, một thanh chiến thương rất nhiều. Vương Xán nhanh chóng chặt trường cung rơi trên mặt đất cùng với vài mũi tên xung quanh. Đưa tay thử dây cung, cảm giác lực lượng dây cung có thể chịu đựng được, trong lòng cười cười, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vô cùng tự cầm trường cung, Vương Xán chọn ra một mũi tên, lắp vào dây tiễn không chút tiếng động bắn ra, mũi tên sắc bén xé nát không khí, nhắm thẳng vào gã tướng lĩnh áo bào trắng đang huy đao chém giết Hoàng Cân hồ tướng lĩnh áo bào trắng kia đã nhận ra uy hiếp, ngẩng đầu vừa nhìn, thấy mũi tên vô cùng sắc bén bắn tới, thân thể mạnh mẽ nghiêng sang một bên, muốn né tránh cung tiễn cao tốc bắn tới, chỉ là tốc độ cung tiễn quá nhanh, thân thể tướng lĩnh áo bào trắng nghiêng như vậy gần như chỉ có tác dụng mũi tên không trực tiếp bắt xuyên qua trái tim, mà chệnh sang bắn vào xương bả lượng của cung tiễn vô cùng to lớn, kéo theo sức tàn phá kinh khủng cắm sâu vào trong xương bả vai, đâm xuyên qua xương cốt, phát sinh tiếng vang thanh A…Tướng lĩnh áo bào trắng ngửa mặt lên trời rống giận, đau đớn từ vị trí vai truyền tới khiến toàn thân hắn giống như lão hổ phát cuồng, bạo phát hung uy mãnh Xán đứng xa xa, thần sắc lãnh tĩnh, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng vô tận, không bắt trúng bộ vị yếu hại của tướng lĩnh áo bào trắng, Vương Xán có chút thất vọng, nhưng vẫn đáp cung tên như tiếp ba mũi tên bắn ra, thẳng tới vị trí yếu hại của tướng lĩnh áo bào tên thứ nhất bắn vào mặt, mũi tên thứ hai bắt đầu yết hầu, mũi tên thứ ba bắn vào trái tim. Ba mũi tên mang theo tiếng xé gió bén nhọn, chỉ trong thoáng chốc đã tiếp cận trước người tướng lĩnh áo bào trắng. Đôi mắt hổ của tướng lĩnh áo bào trắng trợn tròn, râu dài lay động, nhìn chằm chằm vào ba mũi tên bắn tới, mắt lộ rõ vẻ kinh khủng. Đồng thời đầu của hắn nghiêng sang một bên, thân thể chợt lóe, tránh thoát được múi tên nhằm vào mặt, ngay sau đó mũi tên thứ hai vô cùng mãnh liệt bắn xuyên qua cổ áo của hắn, trong lòng tướng lĩnh áo bào trắng hiện lên một tia vui mừng, thế nhưng lúc này mũi tên thứ ba đã tới, một tên xuyên Xán lạnh lùng cười, trong mắt không hề có bất cứ ba động nào, giống như đã sớm biết kết Những cung tiễn này cho ngươi!Không biết từ khi nào, Lưu Ích đã đứng bên cạnh Vương Xán, vẻ mặt mỉm Xán gật đầu nói- Đa tạ tướng Ích cười cười, vung chiến đao trong tay, thần sắc kích động, hét lớn- Tướng địch đã chết, binh sĩ Hoàng Cân theo ta, giết!Thanh âm hồn hậu to rõ, quanh quẩn trên chiến trường, những tặc binh Hoàng Cân nghe được thanh âm của Lưu Ích, đều xoay người này, xông thẳng vào đám binh sĩ đuổi sát phía câu “tướng địch đã chết”, trong nháy mắt khởi dậy lòng tin của binh sĩ Hoàng Cân, hai đại quân tác chiến thời cổ đại, tướng lĩnh chính là cột trụ trong quân, một khi tướng lĩnh bị giết, toàn bộ quân đội nhất thời tan rã quân tâm, không có sức chiến đấu. Một tên của Vương Xán bắt chết tướng lĩnh quan binh, trong nháy mắt Lưu Ích bắt được cơ hội phản công, thừa cơ phản thế Hoàng Cân tặc như hồng, căn bản không nhìn ra được một khắc trước ôm đầu chạy trốn, giờ khắc này cư nhiên đấu tranh anh dũng, cường hãn không sợ lại, quân doanh quan binh, tướng lĩnh áo bào trắng vừa chết, toàn bộ quân đội nhất thời hỏng mất, đã không còn kết cấu. Nghe tiếng rống lớn của Lưu Ích, những binh sĩ này đều luống cuống chân tay, thầm nghĩ nhanh chóng chạy lúc nhất thời, quân đội vừa rồi khí thế như hồng lập tức bại như núi đảo, quân lính tan rã.
Lưu Ích đang nói, tinh quang trong mắt lóe lên, chờ đợi Vương Xán trả nhưng, trong mơ hồ, Vương Xán lại cảm nhận được ý tứ hàm xúc không cho phép cự tuyệt trong ánh mắt Lưu tình trên mặt hắn không chút biến hóa, vẫn là vẻ bình thản lạnh lùng như trước, đối với Lưu Ích giư thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắp tay trả lời- Tướng quân, ty chức cũng là nam nhi nhiệt huyết, cũng là tâm huyết nam nhi, Lưu bách phu trưởng muốn khiêu chiến ty chức, ty chức há có thể lui lại phía sau khiếp nhược, quét đi nhã hứng của các huynh mặt Lưu Ích vui vẻ nói- Nói như vậy, ngươi đáp ứng khiêu chiến của Lưu Lợi?Vương Xán gật đầu, nói- Đương nhiên đáp ứng rồi, bất quá mạt tướng còn có một thỉnh cầu, hi vọng tướng quân đồng Ích thấy Vương Xán đã đáp ứng một cách sảng khoái, trong lòng khoái trá vô cùng, đang thời điểm hắn vui vẻ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của Vương Xán, trên mặt để lộ thần tình mừng rỡ, cười cười hỏi- Nói đi, chỉ cần thỉnh cầu của ngươi là chuyện tình bản tướng đủ khả năng quyết định, bản tương đều đồng Lợi khiêu chiến Vương Xán bởi vì một quyển Thái Bình thiên nhưng chuyện này là có nguyên nhân, bởi vì hắn lấy Thái Bình thiên thư để làm phần thưởng, Lưu Ích để ban thưởng cho thuộc hạ, ngay cả Thái Bình thiên thư cũng lấy ra rồi, chúng tướng sĩ Hoàng Cân còn không lấy tim gan ra cống hiến cho hắn hay sao?Liều mạng vì Lưu Ích hắn, nỗ lực càng nhiều, thu được càng tình như vậy, tất cả bính sĩ đứng trong giáo trường tự nhiên hiểu Xán cười nói- Thỉnh cầu của ty chức phi thường đơn giản, tranh đấu với Lưu bách phu trưởng, không được dùng bất cứ vũ khí nào, dùng tay không giao chiến!- A, đây là vì sao?Lưu Ích kinh ngạc mặt Vương Xán thành khẩn, nói-Ty chức và Lưu bách phu trưởng đều là binh sĩ Hoàng Cân, càng là huynh đệ trên chiến trường, nếu như song phương đều dùng vũ khí, tranh đấu ác liệt, nếu không cẩn thận làm bị thương đối phương thì có chút không hay lắm. Đao thương không có mắt, mặc kệ là ta đả thương Lưu bách phu trưởng hay là Lưu bách phu trưởng đả thương ta đều sẽ ảnh hưởng tới cảm tình trong quân. Bởi vậy, ta hi vọng tướng quân có thể đồng ý thỉnh cầu không dùng bất cứ vũ khí nào trong trận chiến giữa ta và Lưu bách phu trưởng, hi vọng tướng quân đồng Uhm, bản tướng đồng ý rồi!Cung Đô đứng bên cạnh, nhìn về phía Vương Xán đã nhiều hơn vẻ tán thưởng, lại tàn bạo trừng mắt liếc nhìn Lưu Lợi, cười lạnh nói- Ngươi thực nhân từ, cư nhiên không cần vũ khí, hắc hắc, đáng tiếc a, bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, người ta không lĩnh tình của Ích trợn tròn mắt hổ, hừ lạnh đối với Cung Đô- Cung tướng quân đã đồng ý rồi, bản tướng không có điều gì để nói, các ngươi tự giải quyết cho tốt!- Đa tạ hai vị tướng quân!Sắc mặt Vương Xán vui vẻ, khom người khẽ bái Cung Đô và Lưu tình này rơi vào trong mắt hai người, hảo cảm đối với Vương Xán càng tăng thêm một phần, đồng thời nhiều hơn một phần thất vọng đối với Lưu Xán nhìn thấy thần tình của Lưu Ích, Cung Đô, trong lòng cười hắc hắc, hắn không tốt như trong tưởng tượng của hai từ thiện lương, đối với niên đại chiến tranh toàn diện như thế này là thứ không đáng tiền nhất, hắn không phải là người tốt gì đó, chú ý lấy ân báo oán, người khác tức giận đánh hắn một cái vào má phải, hắn còn giơ má trái cho người ta phát tiết lửa giận. Hắn thờ phụng chính là lấy oán báo oán, có thù báo thù, có ân báo ân, Lưu Lợi kiêu ngạo như vậy, hắn tự nhiên sẽ không để Lưu Lợi sống khá Xán kiếp trước là tay súng bắn tỉa đặc chủng, am hiểu một ít vũ khí tầm công kích xa như cung nỏ, cung tiễn, súng thời, đấu tay không cũng là sở trường đặc biệt hạng nhất của Vương Xán, bởi vì đây vốn là hạng mục cơ bản hạng nhất của bộ đội đặc nói sử dụng vũ khí, Vương Xán tuyệt đối không phải là đối thủ của những võ tướng tuyệt thế như Quan Vũ, Trương Phi, Lữ Bố, thậm chí còn không tính là đối thủ của bọn họ, ngay cả những võ tướng tam lưu bình thường cũng không chiến thắng được. Nhưng nếu như là đánh nhau kịch liệt tay không, võ tướng tam lưu bình thường lại không nhất định có thể chiến thắng được hắn, điều này không quan hệ tới thân cao, lực lượng mà chú ý nhất chính là kỹ xảo đấu tay không. Vương Xán am hiểu đấu tay không, tự nhiên sẽ không lấy điểm yếu của bản thân đấu điểm mạch của đối vậy Vương Xán mới lựa chọn buông tha vũ khí, áp dụng hình thức đấu tay Lợi tự nhiên nhìn thấy thần tình của Lưu Ích, Cung Đô, thần tình căm giận không ngớt, ánh mắt nhìn về phía Vương Xán đã nhiều hơn một tia nham hiểm hung ác, hừ lạnh một tiếng, ném mạnh chiến đao xuống đất, lại cởi quần áo đang mặc trên người, chỉ để lại nội khố- Đến đây đi, để lão tử nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi Xán lạnh lùng cười, đưa tay ngoéo Lưu Lợi một cái, khiêu khích Lưu Lợi. Khí tức toàn thân hán biến đổi, phảng phất giống như mãnh hổ rít gào, một cỗ khí thế bế nghễ bốn phương tỏa Hừ, xem chiêu…Lưu Lợi hừ lạnh một tiếng, nhu thân nhảy lên, tay phải nắm lại, giống như thiểm điện, đấm thẳng vào mặt Vương tay rất lớn, tốc độ rất nhanh, thế nhưng tốc độ của Vương Xán lại càng thêm cấp tốc. Nắm tay của Lưu Lợi còn chưa đụng tới Vương Xán đã mất đi chính xác, bóng người phía trước đã triệt để biến mất. Lưu Lợi thầm kêu một tiếng không tốt, nắm tay cấp tốc thu hồi, toàn thân giống như con nhím, nhanh chóng rút lui, phòng bị Vương Xán đánh lòng Vương Xán buồn cười, Lưu Lợi này cũng coi như không tồi, có điểm ý thức phòng hoạn, biết một kích không trúng, lập tức phòng tiếc, không có việc gì làm lại đi làm chim đầu thể Vương Xán nghiêng sang phải, toàn thân giống như thanh lợi kiếm rời khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, tay phải đánh mạnh một quyền, thẳng vào mặt Lưu Lợi. Một quyền này vừa nặng lại vừa nhanh, trong nháy mắt đã giã vào cánh tay che trước mặt Lưu Lợi. Một kích qua đi, thân thể Vương Xán cấp tốc lui lại phía sau, giãn chút khoảng cách với Lưu Lợi, sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, đùi phải đá mạnh như thiểm điện, một cước đá vào eo Lưu A…Lưu Lợi kêu thảm một tiếng, thân thể té ngã trên mặt đất, hắn bị một cước của Vương Xán đá lăn đi, đưa tay ôm chặt phần eo, đồng thời không ngừng lao là một tia cười cười quỷ dị trên mặt hắn chợt lóe rồi biến mất, tiện đà lớn tiếng tru lên, trên mặt để lộ thần tình vô cùng thống khổ. Trên thực tế, vừa rồi Vương Xán đánh xong một quyền, Lưu Lợi cũng muốn nắm cơ hội phản kích Vương Xán, chỉ là tốc độ ra quyền của Vương Xán quá nhanh, kéo dãn cự ly tới lúc cấp tốc đá một cước, Lưu Lợi còn chưa ra quyền liền bị Vương Xán đá trúng phần eo, té ngã trên mặt Xán cười lạnh một tiếng, không để ý tới Lưu Lợi té ngã trên mặt đất, chuyển hướng Lưu Ích nói- Tướng quân, như vậy hẳn là thua rồi sao?Lưu Lợi nằm trên mặt đấy nghe vậy, trong lòng cười nhạt, thua! Thua cũng phải kéo theo đệm gào thét ầm ĩ, cuồn cuộn trên mặt đất, thời điểm lăn tới trước mặt Lưu Ích, nắm ống quần Lưu Ích, lớn tiếng khóc nói- Tướng quân, tướng quân, hắn quá độc ác, còn nói không dùng binh khí sợ bị thương cảm tình, thế nhưng hắn cư mặt Lưu Ích xanh đen, một cước đá bật Lưu Lợi ra, lại tặng thêm một cước vào mông Lưu Lợi, quát- Lăn xuống đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, đánh không thắng người ta thì thôi, cư nhiên nằm trên mặt đất nói bậy, ngươi thực coi lão tử là thằng ngốc sao? Lão tử chung quy là lão tướng xa trường, vừa rồi một cước của Vương Xán đá ngươi tạo thành thương tổn như thế nào ta lại không biết? Hừ, không phải là một chút thương thế da thịt hay sao, thực sự đáng giá để ngươi nằm trên mặt đất chít chít méo mó, lão tử ghét nhất loại người giống như Vâng, vâng, ty chức lui xuống!Lưu Lợi giống như một con gà trống thua trận, thần sắc chán chường, trong mắt hiện lên một tia oán định nằm trên mặt đất giả bộ đau đớn, khiến Lưu Ích đồng tình, không nghĩ tới trộm gà không được lại mất nắm gạo, cư nhiên để Lưu Ích nhìn thấu. Vương Xán nhìn Lưu Lợi xám xịt xuống đài, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, thực sự nghĩ người khác là kẻ ngu. Lưu Ích, Cung Đô đều là lão binh theo Trương Giác khởi binh, kinh nghiệm sa trường, loại trò xiếc nho nhỏ này thuần túy là múa rìu trước mắt Lỗ Vương Xán, đây là Thái Bình Yêu Thuật do Đại Hiền Lương Sơ truyền xuống, có thần uy khó lường, hiện tại giao cho ngươi, hi vọng ngươi có thể sử dụng tốt!Thần sắc Lưu Ích nghiêm túc, vẻ mặt ngưng trọng, hai tay cầm Thái Bình Yếu Thuật giao vào tay Vương Xán, lại đưa tay vỗ vỗ vai hắn cổ Xán lộ ra vẻ cảm kích- Đa tạ tướng quân tài bồi, ty chức muôn chết khó báo được ân tình của tướng Ích cười cười- Tốt, tốt, nói cái gì chết hay không, ngươi nỗ lực nhiều hơn, luyện bản lĩnh tốt, như vậy mới là chính đồ!- Rõ, ty chức tuân mệnh!Thân thể Vương Xán đứng thẳng tắp, cung kính hồi này trong thao trường, từng đạo ánh mắt rơi vào người Vương Xán, có ước ao, lại đố kỵ, có hối hận… Các loại nhãn thần đều có, bất quá những người này đều chỉ có một ý tứ, đó chính là Vương Xán nhận được trọng dụng rồi, có Cung Đô và Lưu Ích thưởng thức, Vương Xán nghĩ muốn thăng chức nhanh cũng khó.
tay sung ban tia lac ve thoi tam quoc