Sau này anh vẫn yêu em [Full] Thể loại: Ngược trước sủng sau Kết hôn 1 năm, anh ấy làm cô ấy sẩy thai 2 lần. Vì yêu anh ấy, cô ấy vô cùng tự ti, nhẫn nại tất cả, nhường nhịn mọi thứ. Nhưng đến cuối cùng, vì 1 câu nói của mối tình đầu của mình, mà anh ấy đã muốn lấy mạng cô, móc tim của cô. Nguồn: webtruyen.com. Vanvn- Tiểu thuyết Huế sau 1986 đến nay đã khẳng định được tiếng nói riêng độc đáo. Trong tương lai, chúng tôi tin rằng: những thế hệ 7X, 8x, 9x ở Huế sẽ có những đột phá và tiệm cận hơn với tiểu thuyết. Cơn bão táp của cung đình Huế vẫn đang ẩn mình trong dòng nước Hương Giang, vẫn chờ đợi các cây bút trẻ khai quật những tảng băng trôi. Em Một khúc hát anh đã D viết tặng người C Là một tiểu thuyết cho tình D yêu đôi ta Em Đẹp tựa muôn ánh dương vì D sao rạng ngời Viết lên C thành một khúc D ca lời Em thơ mai sau. Em Tìm nơi đâu, D lệ phai mau C Còn yêu nhau, D mà sao nước mắt tràn Em Người ra đi, D tình phân ly C Mà sao không, D còn thể vấn vương tình Em xưa Em D C D Em D C D Em Sau Này (Tiểu Thuyết) Rated 4.40 out of 5 based on 5 customer ratings ( 5 customer reviews) 189,000 ₫ 125,000 ₫ MUA TẠI tiki.vn Category: Tiểu Thuyết Description Reviews (5) Description Jamie Conklin, con trai độc nhất của một bà mẹ đơn thân, chỉ mong sống một cuộc đời bình thường. Thế nhưng, cậu lại không phải là một đứa trẻ bình thường. Truyện Truyen minh tra test thoi li thuyet với tổng số 14667 truyện liên quan. Kho truyện Truyen minh tra test thoi li thuyet tổng hợp hay nhất - Page 1. TruyenFullVn.Net. HOME; Vampire quyền quý- gia tộc Sakamaki với cái mác là hôn thê nhưng thật ra là huyết bộc của mấy anh chàng nhà Sakamaki cash. Họ dự định ngồi tàu, trực tiếp xuất cảnh. Rời khỏi xe, Tiêu Vương nắm lấy tay của Yến Lạc, đi hướng về phía con thuyền đã chuẩn bị cảng tàu rộng lớn đó, trong lúc này đã có một thân hình cao lớn thon dài đứng ở đó. Yến Lạc nhìn rất rõ khuôn mặt đẹp đẽ mà lạnh lẽo đó, bước chân cô dừng lại ngay tức thì, kinh ngạc vô Lục, hắn...sao hắn lại ở đây? Chẳng lẽ hắn đã biết hết tất cả rồi sao? Sao hắn lại biết được? Tiêu Vương cũng nhíu mày lại, nhanh chóng quay người lại ''Tiểu Lạc, mau lên xe, chúng ta phải đổi tuyến đường!" Hai người vội vã quay người chạy về phía chiếc xe, nhưng một nhóm người mặc áo đen lại xông ra trong lúc này, chặn đứng đường đi phía trước của họ. ''Yến Lạc, cô muốn đi đâu?" Giọng nói của Tần Lục và khí thế hung tợn ấy trên người của hắn, không ngừng tiến đến của Yến Lạc cứng đơ ra, cô chịu không nổi hét to "Tần Lục, tôi đã ly hôn với anh rồi, hà cớ gì mà anh không cho tôi đi?" Tần Lục đứng trước mặt cô và Tiêu Vương, sắc mặt lạnh băng, kèm theo khí lạnh buốt người."Ai nói cô và tôi đã ly hôn? Tờ giấy thỏa thuận ly hôn đó, tôi còn chưa ký tên…""Cái gì? Hạ Vũ Yến ngơ ngác""Ý anh là gì? Không phải anh đã nói rồi sao, chỉ cần tôi bỏ đứa con, thì anh sẽ cho tôi đi!" Ánh mắt sắc bén của Tần Lục, nhìn chằm chằm vào ánh mắt run rẩy của Yến Lạc.''Yến Lạc, tôi còn chưa chơi đủ, sao lại có thể tha cho cô đi được? Suốt cuộc đời này, trừ phi cô chết, nếu không thì, cô vĩnh viễn cũng đừng mong được giải thoát!"Yến Lạc mở to mắt, đôi mắt vốn rất sáng sủa đó, dần dần bị bao chùm bởi màu xám của tuyệt vọng.''Tần Lục, mày đừng quá đáng!" Tiêu Vương nắm chặt tay của Yến Lạc, ngang ngay trước mặt Tần Lục, che mất ánh mắt sắc bén của hắn."Tiêu Vương, bây giờ mới giả dạng làm anh hùng ư?" Tần Lục lướt qua người anh bằng một ánh mắt chế giễu. ''Trước đó mày bị đánh gãy chân, trong lúc dưỡng thương ngay ngoại ô, sao lại không ra làm chỗ dựa cho Yến Lạc đi?" Ánh mắt của Tiêu Vương có chút hoang mang, nhanh chóng nói ''Tao không có né tránh, là do mày cho người theo dõi tao, không cho tao rời khỏi đó!” Tần Lục cười miệt thị "Vậy bây giờ tao bắt mày thả Yến Lạc ra, thì mày phải thả ra đúng không?"Ngón tay nắm chặt Yến Lạc của Tiêu Vương run nhẹ một cái, nhưng vẫn không hề buông ra."Tần Lục, nếu mày còn làm giống lần trước nữa, thì tao sẽ báo cảnh sát!" Tiêu Vương uy һɪếρ một cách nhợt đổi lại, đương nhiên là nụ cười lạnh lùng và khinh thường của Tần Lục, trong đôi mắt sâu thâm đen tối ấy, chỉ còn lại sự lạnh lùng, sau đó hắn trực tiếp mở miệng nói với Yến Lạc"Yến Lạc, qua đây!"Trái tim Yến Lạc nhói lên, cô nghĩ về những thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của người đàn ông này, cô liền thoát khỏi tay của Tiêu Vương."Tiểu Lạc, đừng."Yến Lạc nhẹ nhàng lắc đầu với anh, sau đó liền nhìn về phía Tần Lục "Có phải cho đến khi tôi chết rồi, anh mới chịu buông tha cho tôi không?" Tâm trạng của cô hoàn toàn bình thản, giọng điệu tra hỏi của cô cũng cực kỳ nghiêm dạng này của cô, khiến Tần Lục bực bội một cách không thể nào giải thích được, hắn cũng không muốn trả lời câu hỏi của Yến Lạc, chỉ gia tăng thêm ngữ khí của mình, nói lại một lần nữa ''Yến Lạc, tôi nói một lần cuối cùng, qua đây!''Tần Lục vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về sự bình thản của Yến Lạc, thì thân hình của cô đã động đậy và đi hướng về phía hắn. Yến Lạc nhìn bộ dạng vui mừng của Tiêu Vương, trong ánh mắt cô cũng bị nụ cười ấy làm cười theo. Tống Mỹ Linh nắm chặt lấy điện thoại di động, trên đó đã hiện lên bàn phím điện thoại, được nhập sẵn một dòng chữ số, chỉ còn thiếu động tác ấn nút gọi mà dự một hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng bình tâm lại, ấn nút gọi "... Là tôi, Tống Mỹ Linh"''Có chuyện gì?" Lương Tiểu Vân lạnh lùng nói.''Tôi có chuyện muốn nói với cô." Tống Mỹ Linh không nuốt được nỗi uất ức này. Dù sao thì Yến Lạc cũng là một người không thể tha thứ khi Tống Mỹ Linh nghĩ đến cái chân đó của Tiêu Vương, trái tim của cô ta liền đau đớn vô cùng. Dựa vào điều này, thì cô ta không muốn tha thứ cho Yến Lạc chút nào Vương tốt đến thế, tất cả đều do cô ta, nên mới biến thành như vậy. Tống Mỹ Linh vừa nghĩ, liền nói với Lương Tiểu Vân ''Yến Lạc vẫn chưa chết.''''Cái gì?" Lương Tiểu Yến không thể tin được, lớn giọng nói "Sao lại có thể như vậy? Chính mắt tôi đã trông thấy cô ta té xuống không nhận ra được mặt mũi nữa mà!""Tin hay không tùy cô, cô ta hiện nay đang ở nước Nga!” Tống Mỹ Linh nói "Cô có muốn phái người đến đây không?""Không được, bây giờ tôi đột nhiên phải người qua đó, Tần Lục sẽ nghi ngờ tôi." Tống Mỹ Linh nói "Cô có thể đem cô ta trở về nước không?""Thật phiền phức!"Tống Mỹ Linh nhíu mày lại"Giữ liên lạc nhé "Lương Tiểu Vân gác máy, cuồng phong bão táp đang nổi dậy trong lòng cô ta. Yến Lạc lại chưa chết ư? Thậm chí còn trốn ra khỏi nước ngoài? Thật đáng chết! Lương Tiểu Vân hễ nghĩ đến bởi vì Yến Lạc mà Tần Lục trở thành bộ dạng bất thường như vậy, liền căm phẫn đến nỗi muốn phanh thây Yến Lạc thành trăm mảnh"Sao cô ta lại còn chưa chết được?"Lương Tiểu Vân lẩm bẩm nói, sự độc ác ẩn trong mắt cô ta đã không thể che giấu được nữa. "Em đang lẩm bẩm gì thế?" Giọng nói của Tần Lục vang lên đằng sau cô Tiểu Vân giật mình, ngay lập tức quay đầu lại nhìn Tần Lục đằng Lục đi đến trước mặt cô, ánh mắt tối sầm lại "Lúc nãy em đang nói…chết?"Lương Tiểu Vân nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cảm thấy an tâm nhiều hơn, biến đổi thành bộ dạng tội nghiệp trong chớp mắt ''Anh nghe thấy rồi sao!" "Ai chết rồi?" Tần Lục nhìn chằm chằm vào cô ta hỏi.''Không ai cả…em chỉ là…"Lương Tiểu Vân nghẹn ngào nói "Em cảm thấy em trở thành gánh nặng của anh quá nhiều…cho nên em muốn..." ''Em đang nghĩ bậy bạ gì vậy?" Tần Lục nhíu mày lại, hiển nhiên anh không muốn nghe thấy từ miệng cô ấy nói ra hai từ Lạc chết đi đã để lại một cái gai trong tim hắn, càng đau nhói lên mỗi khi hắn nhớ đến. Bây giờ lại nghe thấy Lương Tiểu Vân nói như vậy, khiến hắn liên tưởng đến Yến Lạc, trong lòng hiển nhiên sẽ không Tiểu Vân cúi đầu xuống, thể hiện bộ dạng hối hận vô cùng, nhưng cảm xúcdưới ánh mắt ấy đã được bình thản trở lại. ''Vân Vân, sinh mệnh của một người là vô cùng quý giá, anh không hy vọng em tùy tiện chà đạp nó, anh hy vọng em có thể sống tốt!"Lục Nghệ Văn đưa tay xoa đầu cô ta "Đừng nghĩ nhiều nữa!"Lương Tiểu Vân thấy hắn đang đứng gần cô, nhanh chóng thò tay ra ôm lấy hắn "Những ngày nay anh cũng không có ở bên em, cho nên em rất sợ bị anh ghét bỏ…""Không đâu!" Tần Lục nói.''Thôi được rồi!" Hắn rút tay của mình lại, xoay người lại rót nước. Tống Tiến Hải và Hạ Vũ Yến đã trốn ra nước ngoài ẩn cư , sống một cuộc sống bình yên .Nhưng một ngày nào đó Hạ Vũ Yến lại đột ngột phát hiện đèn đỏ của cô đã lâu lắm rồi không đến , trong lúc hoang mang cô liền đi tìm bác sĩ , quả nhiên cuối cùng cô cũng đã mang thai .Cô chỉ có một người đàn ông là Lục Nghệ Văn , không cần đoán cũng biết được cha của đứa bé này là ai .Trong lòng cô thật chất vô cùng hoang mang lo sợ , vô cùng oán hận hắn .Tại sao , rõ ràng đã chạy thoát một cách không dễ dàng chút nào rồi , nhưng lại còn phải mang theo nỗi ám ảnh của hắn mà sống chứ ? Nhưng còn một giọng nói đang nói với cô , țử çɥñğ của cô vốn đã trải qua ba lần sảy thai hiện nay đã vô cùng yếu ớt , sinh mạng này chắc hẳn là món quà mà ông trời ban cho cô , cô nên trân trọng thật tốt mới phải .Cô suy nghĩ rất lâu , quyết định tốt nhất là nói cho Tổng Tiến Hải biết chuyện này để hỏi ý kiến của anh ấy .Tống Tiến Hải đề nghị cô sinh đứa bé ra “ Nếu lần này lại sảy thai , thì thân thể của em chắc sẽ hao hụt rất dữ dội , em không thể cứ lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa được nữa . Huống hồ chi . . . chắc đứa bé này , chính là người đàn bà đã ૮ɦếƭ thay em đó ? Em nỡ lòng nào ɢɨết ૮ɦếƭ cô Lấy sao ? "Sau khi nghe những lời nói này của Tổng Tiến Hải , Hạ Vũ Yến liền quyết định giữ lại đứa bé này , và quyết định trao cho nó toàn bộ tình yêu của mình .Vì thế nên Tống Tiến Hải càng xem trọng cô hơn nữa , dường như anh đã chăm sóc cô tỉ mỉ từng chút một , dưới sự chăm sóc của Tống Tiền Hải , sức khỏe của Hạ Vũ Yến cũng dần trở nên khá hơn trước . Cuộc sống của hai người vừa bình yên vừa ấm áp , sinh sống trong cùng một mái nhà , hai người nương tựa vào nhau , nhưng lại chưa bao giờ vượt quá giới hạn . Nhưng ông trời dường như không dự định buông tha cho họ , ngay đến ước mơ nhỏ nhoi nhất này cũng không chịu đáp ứng cho họ .Ngày thứ hai khi Lục Nghệ Văn tỉnh dậy liền xin lỗi Phạm Tiểu Vân một cách gượng gạo khi nhìn thấy cô “ Anh xin lỗi Vân Vân , tối qua anh có nổi cơn say xỉn làm tổn thương đến em không ? "Pham Tiểu Vân giấu hết tất cả oán hận và buồn rầu trong lòng , cô giả bộ lắc đầu như không có chuyện gì “ Không có mà , anh không có làm tổn thương em , chỉ là . . . " Cô run lên một cái , hỏi trực tiếp “ Thật sự anh yêu thương Hạ Vũ Yến đến như vậy ư ? "Biểu cảm của cô vô cùng ấm ức , trong khóe mắt dường như xuất hiện những giọt nước mắt .Cơ thể của Lục Nghệ Văn run lên , hắn nó tránh ánh mắt của cô “ Em nói bừa bãi gì vậy . "Phạm Tiểu Vân nhìn ánh mắt tránh né ấy của hắn , nhoẻn miệng lên cười một cách tự chế giễu , nỗi không cam chịu trong mắt cô ngày càng nồng nhiệt .Giang Mỹ Linh bôn ba đường dài , cuối cùng cũng đến được địa chỉ của Tổng Tiến Hải mà thuộc hạ của mình đã cung cấp . Cô sắp gặp được Tiến Hải ca ca của mình rồi !Giang Mỹ Linh hít một hơi dài , nhấn chuông cửa reo lên .Rất nhanh , cánh cửa đã được mở ra . Nụ cười trên khuôn mặt của Giang Mỹ Linh liền cứng đơ lại sau khi nhìn thấy người mở cửa lúc ấy , rất lâu rất lâu sau cô mới nói “ Vũ . . . Yến ? "Hạ Vũ Yến chỉ ló ra một cái đầu , nhìn thấy Giang Mỹ Linh , trên mặt cô có chút vui mừng cũng có chút căng thẳng “ Chị , sao chị lại tới đây ? Chị đến một mình sao ? Có ai biết được chuyện này không ? "" . . . Không , chị đến một mình " Hạ Vũ Yến nhanh chóng đón tiếp Giang Mỹ Linh vào nhà , “ Chị , sao chị lại tìm được chỗ này vậy ? "“ Vũ Yến , em ? " Giang Mỹ Linh giờ mới nhìn thấy cái bụng nhô ra của cô , thậm chí giọng nói cũng biến đổi đo căng thẳng . " Là của Lục Nghệ Văn . "Hạ Vũ Yến thở dài một tiếng , “ Thật không ngờ , dù cho em trốn khỏi hắn nhưng cũng không thể thoát khỏi hắn được . " Giang Mỹ Linh nghe thấy đó chính là đứa con của Lục Nghệ Văn , liền nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm “ Không sao đâu , có con là việc tốt mà , dù sao đi nữa cũng sẽ không còn cô đơn một mình nữa rồi . " Hạ Vũ Yến nhoẻn miệng cười .“ Lúc ấy không phải em đã . . . chị còn thật sự tưởng em . . " Giang Mỹ Linh có chút lo lắng liền ngắm nghía cô từ đầu đến chân , “ Không ngờ em lại có thể trốn thoát được . "“ Ừ , cũng nhờ Tiến Hải đã cứu lấy em " Hạ Vũ Yến gật gật đầu .“ A , nói đến Tiến Hải , vậy Tiến Hải đâu rồi ? " Giang Mỹ Linh giả bộ nhắc đến anh một cách vô tình , nhưng ánh mắt cô đã bắt đầu tìm kiếm bóng người của Tống . Tiến Hải rồi .“ Anh ấy đã đi làm rồi , cho nên bây giờ chỉ có một mình em ở nhà , ” Hạ Vũ Yến cười nói , “ Tối nay chị ở lại dùng bữa nhé . "“ Không ăn đâu không ăn đâu . " Giang Mỹ Linh lắc tay , đột nhiên nhìn Hạ Vũ Yến một cách nghiêm túc , “ Vũ Yến , thật ra chị có một số điều muốn nói với em , chị đã suy nghĩ từ rất lâu rồi . " “ Chị nói đi . " Hạ Vũ Yến liền nghiêm túc trở lại khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của cô . “ Em có thích Tống Tiến Hải không ? " Giang Mỹ Linh hỏi ." Anh ấy là người bạn của em " Hạ Vũ Yến nói , đột nhiên nghĩ đến điều gì , bèn ngạc nhiên nói , “ Chị , chẳng lẽ chị ?"Giang Mỹ Linh bắt lấy đôi vai của cô “ Đúng vậy , đúng là như em nghĩ , nếu không thì em cho rằng vì sao chị lại đến đây ? "“ Vũ Yến , chị chưa từng cầu xin qua em điều gì , nhưng lần này , chị muốn cầu xin em , rời khỏi Tiến Hải đi . "“ Chị ? " Hạ Vũ Yến nhìn cô có chút kinh ngạc , “ Vì sao ? "“ Em không đồng ý ư ? " Sắc mặt Giang Mỹ Linh đột nhiên tối sầm lại , cô bắt lấy bờ vai của cô ấy , “ Em còn dám hỏi chị vì sao ư ? Vì sao chẳng lẽ em không biết ư ? Tiến Hải vì em đã chịu biết bao nhiêu thương tích , em nhìn xem anh ấy đã vì em mà trở thành bộ dạng như thế nào ? Em còn muốn tiếp tục liên lụy đến anh ấy ư ? " Tác giả Haruhisatoh34Thể loại Đô Thị, Truyện Teen, Ngôn TìnhGiới thiệuTrở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô Tần Lục vốn không xem Yến Lạc như bạn đời của tự hỏi, cô còn mong chờ gì người đàn ông là lần thứ ba cô mang thai, cô thẫn thờ ngồi trên ghế, suy nghĩ mông lungHai lần mang thai trước, anh ta ép cô phải phá bỏ máu mủ của mình…Yến Lạc cười đau khổ một tiếng, nhìn về tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã ký trên bàn trà, ánh mắt cô trở nên kiên còn này chắc sẽ là cơ hội cuối cùng của cô ấy rồi, nếu lại bị phá thai nữa, thì chắc kiếp này cô sẽ mất đi tư cách làm mẹ. Cô nhất định phải bảo vệ nó, dù phải trả bằng mọi giá... Mối tình đầu của bạn như thế nào? “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” là một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng nhưng lại đúng “nhịp tim” của rất nhiều người. Nhất là người đã đi qua những đổ vỡ trong tình yêu. Review Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu “Mối tình đầu của anh là khi anh bao nhiêu tuổi?” Một cô gái hỏi. “Mười bảy.” …. “Bây giờ anh vẫn còn nhớ về cô ấy chứ?” Trần Tử Hàn cười, nhìn về phía Vương Y Bối “Chưa từng quên, sao cần phải nhớ?” Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu như một bản tóm tắt về quãng thời gian yêu nhau gần 10 năm của một đời người, có những lần đứt gánh, có những lúc nghĩ rằng đã mãi mãi mất nhau. Rồi cuối cùng rất tự nhiên, họ vẫn trở thành một nửa không thể thiếu với người còn lại. Tiểu thuyết hay Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu Tác giả cuốn Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu Rất đến truyện ngôn tình thì không ai không nhắc đến Lục Xu. Vị tác giả đã làm bên biết bao nhân vật soái ca trong lòng các cô nàng mê tiểu thuyết tình cảm. Đa phần những tác phẩm của Lục Xu đều nhẹ nhàng đi sâu vào lòng người đọc tựa những lời thủ thỉ, tâm tình giữa hai người bạn thân lâu năm. Nhưng đến bây giờ, vẫn chưa ai biết được gương mặt, vóc dáng của Lục Xu ra sao. Và vị tác giả nổi tiếng này cũng giống như Đường Thất Công Tử cũng đến từ Trung Quốc hay Tony Buổi Sáng là ai ở Việt Nam cũng luôn là một ẩn số. Giới thiệu về Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu Câu chuyện về hai nhân vật trong Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu đôi lúc tưởng chừng hoang đường. Điều đó chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng có lẽ chỉ có những người từng yêu một nửa trái ngược như vậy mới có thể hiểu được từng giai đoạn đó là thật, rất hạnh phúc viên mãn, nhưng cũng là nước mắt dằn vặt khổ đau. Tình yêu thời học sinh của họ thật nhẹ nhàng, đến với nhau cũng rất bất ngờ vì không ai hiểu được một người thông minh xuất chúng, lại học hành nghiêm túc chăm chỉ như anh lại có thể rơi vào lưới tình với một cô gái ngây ngô, lơ đễnh, làm gì cũng tùy hứng và rất thích nổi loạn. Nhưng mà đó mới chính là điểm khiến anh thấy thích cô, vì cô không giống như những người khác, cô khiến anh cảm thấy mình có thể trải nghiệm tuổi thanh xuân theo những cách thú vị nhát để sau này quay nhìn lại không có gì hối tiếc “Có ai đó từng nói, trên thế gian này hạnh phúc nhất chính là gặp được một người có thể khiến bản thân bốc đồng”. Rồi khoảng thời gian ngang trái khi anh đậu một đại học danh tiếng còn cô thì trượt thảm thương. Rào cản gia đình không thể vượt qua, họ không ai liên lạc với ai, người kia tự biến mất khỏi cuộc đời người còn lại. Cô vẫn ở đó, chờ anh đi tìm. Và sau một năm, anh cũng đã điên loạn đi tìm cô. Thời điểm họ gặp lại nhau, mọi khoảng trống một năm vừa qua dường như chưa từng tồn tại. Ngày anh ra trường chính thức đi làm làm thì cô vẫn đang là một sinh viên năm thứ ba cô thi lại đại học một năm. Một tranh cãi phát sinh từ đó, người đi làm bận rộn, suy nghĩ cũng thực tế, còn người đi học thì vẫn sống trong khung cảnh mơ mộng của thời sinh viên. Rồi thời gian dành cho nhau cũng ít dần vì anh mải mê lo sự nghiệp, gia cảnh vốn dĩ cũng không phải xuất sắc, anh lo sợ rằng ngay chính bản thân cô và gia đình cô sẽ nhìn anh như thế nào nếu anh không có gì trong tay, không thể lo lắng chu toàn cho con gái họ. Thời gian cứ thế cuốn đi vô tình, không còn những ngày anh đón đưa cô đi học, không có nữa những buổi hẹn hò anh xếp hàng mua cho cô món ăn yêu thích. Thay vào đó là những trận cãi vã không đầu không đuôi vì những chuyện vô cùng vặt vãnh. Cô lo sợ, sợ anh vì có người khác nên thay lòng đổi dạ, thường xuyên chất vấn và nghi ngờ anh. Còn anh vì bản thân không làm bất kỳ chuyện gì hổ thẹn với cô, nên cũng mệt mỏi không giải thích, và tất nhiên cũng không thể khước từ những cuộc tiệc tùng gặp gỡ đối tác đến thâu đêm. Mâu thuẫn chất chồng không thể giải quyết được, cộng thêm bản tính trẻ con, ngông cuồng thích gì làm nấy không suy nghĩ đến hậu quả của cô đã khiến anh không ít lần mất mặt trước mọi người. Và đỉnh điểm nhất là lần cô đe dọa anh rằng cô sẽ tự tử. Lần đó, anh đã nói lời chia tay. Bản thân anh xuất chúng như vậy, tất nhiên đối với chuyện chia tay cũng không phải quá đau khổ hay không thể vượt qua. Chỉ có cô, chật vật với hồi ức, cô không quên và cũng không muốn quên. Cô lúc nào cũng ngẩn ngơ như người mất hồn, suy nghĩ miên man về quá khứ, về những điều tốt đẹp mà anh dành cho cô. Dường như tất cả thuộc tiềm thức về anh của cô đều dừng lại ở thời học sinh, nhưng cô lại không biết rằng anh từ lâu đã không còn là chàng trai thuở ấy nữa rồi. Anh không ngừng đi về phía trước, còn cô lại một mực quay đầu nhìn lại, để rồi không kịp bước theo anh… Thực ra trước đây cũng vậy, nhưng anh sẵn lòng đứng lại đợi cô, còn hiện tại, anh không muốn nữa rồi, khoảng cách giữa họ càng ngày càng xa, càng ngày càng xa… “Bạn bè hỏi em, anh có ưu điểm gì mà khiến em điên đảo như thế? – Em có thể trả lời rất nhiều không cần suy nghĩ. Nhưng khi họ hỏi, khuyết điểm của anh là gì? – Em đắn đo. Trong lòng em, khuyết điểm duy nhất của anh chính là anh không cần em nữa…” Trải qua bao nhiêu cay đắng, từng có ý định tự tử đến hai lần, bản thân thân tàn ma dại đến mức cô còn không nhận ra chính mình. Nhưng đó có lẽ là khoảng thời gian giúp cô bình tĩnh nhìn nhận, suy nghĩ lại mọi việc. Rốt cuộc thì ai đã rời bỏ ai? – Câu hỏi mà cô luôn quằn quại không tìm ra đáp án. Nhưng chính trong thời điểm này cô đã có thể tự trả lời. Thời gian vốn dĩ không xóa nhòa cái gì cả, nó chỉ giúp người ta lấy lại cân bằng để đi tiếp cuộc sống không có người kia bên cạnh mà thôi. Thời gian đã rèn giũa một cô gái đã từng điên loạn vì yêu nay trở thành một người vô cùng bình tĩnh và giỏi che giấu cảm xúc. “Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần biến mất khi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được. “Bên nhau trọn đời”, nói thì ngọt ngào nhưng cuối cùng chỉ còn lại thương đau. Chính những lời hứa hẹn không thành ấy mới chính là liều thuốc độc trong tình yêu.” Rốt cuộc, hai người vẫn gặp lại nhau sau nhiều năm chia tay, rất tình cờ, rất nhẹ nhàng. Người mà cô đã chôn giấu rất lâu trong tim, giờ gặp lại cô sẽ hi vọng anh hạnh phúc hay cầu mong anh bất hạnh? Nếu là tôi, tôi rất muốn anh ấy không vui vẻ bằng mình. Anh rời khỏi tôi sẽ bất hạnh, còn tôi rời khỏi anh sẽ hạnh phúc, cho dù điều đó chẳng qua là để tự lừa mình dối người. Cảm nhận về Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu Điều tôi rất thích ở câu chuyện này, chính là những giai đoạn trong một tình yêu được diễn tả rất thực tế, rất sinh động. Khi yêu, không nên quá dựa dẫm vào đối phương, bởi vì cho đến khi hai người vì những lý do nào đó không thể chung đường nữa thì người còn lại cũng có thể sống tiếp cuộc đời của mình. Cũng đừng ảo tưởng mãi một màu hồng từ đầu đến cuối. Trong một mối quan hệ, đôi lúc không phải do người trong cuộc thay đổi nhưng vì cuộc sống mỗi lúc mỗi khác, mỗi giai đoạn người ta sẽ có những suy nghĩ khác nhau. Nếu không cố gắng thích ứng và thông cảm cho sự thay đổi đó thì có lẽ khó có thể cùng nhau đi tiếp tới hết cuộc đời. Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu có lẽ là một câu chuyện tình yêu tả thực nhất về kiểu tình yêu thế này. Trọn vẹn hay không nó nằm ở cách suy nghĩ của từng người, từng hoàn cảnh mà đón nhật. Biết đâu được, đó không phải là tình yêu “thất bại” mà đó là thời điểm buộc bản phải ra đi. Video review Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu BẠN ĐANG MUỐN MUA SÁCH? SÁCH GIẢM GIÁ THÌ SAO NÀO? Lazada Tiki Adayroi Bài viết thuộc bản quyền trí tuệ của Sách hay nên đọc – Kệ sách Online. Mọi sao chém phải được trích dẫn nguồn cụ thể!

tieu thuyet sau nay anh van yeu em