Sau khi chạy đi chạy lại thì cuối cùng cũng được ngồi, đôi chân cô đã mỏi hẳn ra,nhìn lên bàn làm việc đâu đâu cũng là hồ sơ,có những cái cô chẳng biết làm thì lại đi hỏi trợ lí, quả thật không biết là oan gia hay sao lại vô trúng công ty này,hành cô đủ thứ.Bây
Vừa qua, trong bối cảnh thế giới đang phải đối mặt với những bất ổn từ đại dịch Covid-19 khiến máy tính cá nhân (PC) trở thành một thiết bị thiết yếu, Windows 11 đã chính thức được ra mắt trên hơn 190 quốc gia, trong đó có Việt Nam.
- Lão tiền bối có thể ẩn cư ở nơi thành thị đông người, dù bọn Mộ Dung Trường Thanh có nhiều tai mắt nhưng cũng không thể nào tìm ra lão tiền bối giữa biển người bao la.
Chương 23: "Mở chân ra, anh bôi thuốc giúp em." Giây phút giày vò nhất đã kết thúc, bốn phía đột nhiên yên tĩnh, trong mắt anh hiện lên từng thước phim, tất cả đều là hình bóng của cô. Đến khi nghe được câu nói cảm động xuyến xao. Tức khắc hốc mắt người đàn ông
Hùng Bảo biến chiêu từ húc bằng cách lòn người trở ra, hai chân phóng vào ngực Đinh Công Minh. Bình một cái, Công Minh bị đá văng xuống đài. Lê Chân và Đàm Ngọc Nga không phải người ngu, nên nghe Đào Kỳ nhắc có hai câu mà Hùng Bảo đang từ bại đã chuyển thành thắng, hai
cash. Bảo bối, em ở nhà ngoan ngoãn nằm lên giường, mở hai chân ra, đợi anh về."Anh chồng có tính chiếm hữu của tôi sắp về rồi, tôi phải làm sao đây?Ban nãy tôi chỉ không may nói vậy thôi, kiểu gì tôi cũng không xong với chồng quên luôn cơn buồn ngủ, giờ này sang nhà bạn thân ở nhờ cũmg hợp lí. Vớ lấy cái áo khoác ở trên bàn, tôi phi thẳng ra khỏi nhà, và..."Bà xã, em đi đâu đó?"Bất ngờ chưa....Chồng tôi đang đứng sẵn ở cửa chờ tôi xông ra ngoài. Tôi toát mồ hôi, cười cười làm lành với anh ấy."Em có đi đâu đâu, em đang định ra đón ông xã của em đi làm về."Tôi đón lấy vali hành lí trong tay anh còn vô cùng vui vẻ đón anh vào nhà, vừa đi vừa nịnh nọt anh ấy vài câu để anh xã quên đi chuyện vào nhà tắm xả nước ra bồn cho anh, giúp anh ᴄởɪ áᴏ khoác còn tri kỉ mà kéo anh luôn vào bồn tắm."Anh đi công tác về cũng mệt rồi...""Anh có mệt cũng đủ trị em đêm nay."Anh cắt lời tôi, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi chằm chằm khiến tôi phát run, hóa ra tên này còn chưa quên thù."Như vậy không tốt đâu anh."Tôi cố tình làm ra vẻ mình không sợ chút nào, nói anh không nên \'làm việc\' quá nhiều, điều đó hoàn toàn không tốt cho sức khỏe, anh nên quan tâm mình hơn một chút thì tôi mới yên tâm được."Ý em nói anh yếu?"Nào ngờ ông xã chẳng hề cảm động trước lời nói của tôi, hé một bên mắt nhìn tôi sau đó lôi luôn cô gái bé bỏng này vào trong bồn."Á... anh làm cái gì vậy, ướt hết quần áo của em rồi.""Bây giờ anh lột hết cho em."Một đêm điên cuồng từ phòng tắm đến phòng bếp, từ phòng bếp về phòng khách sau đó mới đến phòng ngủ. Anh nói phải dạy dỗ tôi cho tôi hiểu biết thêm một chút về sớm hôm sau tôi vinh quang ngã xuống, xuống giường cũng không nổi, tôi bực bội lầm bầm."Nếu ông xã là tiểu mỹ thụ, tôi sẽ rất hạnh phúc."Chương 2tieuthuyet ngontinh tieuthuyetngontinh xh xuhuong
eуBạn đang хem Bảo bối mở ᴄhân raJpdiI6IjJOdlᴡᴠR3lXZGg5enlHUᴢN2UGorVXV3PT0iLCJ2YWх1ZSI6Ik04eVVSWFlBRkVZb0t4NᴢRCaWoхWWppRmE2b0RlNjNhaE1iWlᴡᴠYm94XC8ᴡMHNHdkY1K015ZFp1NXkᴡᴄURlUmtUYkprUEtXMU1tUkхDSᴢVFSnBᴢaEhpMWZ5WWFLaGFaRUdjUk5ᴄL1B5dll3WG9ObW1KTU15aktnemZѕSXBTRFNmT2JrUFNhTkᴄᴡVTFTᴄE14XC9XZkFᴡᴄjBSMTlхaVEуᴄHZ0S2Z3eVB3ᴄGхSSGdRQ1ᴡᴠbkltSXBrU2drᴄjlON2ZqdGtхN0lVMVJFV2RRbmtѕZVFHK2хhR0M0RnIreEFUWlliᴄmZteDBBRndUZ1daVW50QjlCOTFXSDAуM3ZᴡYᴢlkSUt6dU1UaSt4T3llVXBoY04уMᴢFуQWlхTEM1SE5PR1NQYVRᴢᴄmFmVXNjRXRmZjZᴄL28ᴢZVJSNlNIZ21CT3lkdEJQbTlFXC9YaᴢkrSWt1N3NхQWoᴢaW1rVUlᴡZDZqUFNaa1VFTXFѕWXZхOGpFVkUуᴄW41Q3oхbуtaT2lCVDZMS3JVb01OWFQᴢSFZqXC9rRTdZNlE2dnF1ᴄ2M5NVlPVGFEOGZpK0NnVDhFbmdQUjBQQlBᴄL3ᴄrODᴄуMXpKZnBaT2FFZnNUR042dEYᴢNᴢBѕWUhYRlZFTVY3Rm1ѕK1hуZHBᴢRklFaU5ᴢMm43RlpYUHlNakoᴡeWtWNmlidU1rUVR4V0tqRVFkM1VхN21GODJQNVdᴢanUᴢT2tᴡWklᴡbWlMV0RjOU9pYlVᴠTmJIK25tVjJjMnljekZѕZᴢlуWVJуYlNᴄL2хNd1VjVlJkenYrQ1U4VGprZG51dWRFZFNSbmRYaEQ3RFZуVTVETXlORVᴡᴠWWRVWHZ6RᴢFQNVJᴠeUpQQUхraXRST3RNUTFpWTl0YWhOVHN4V2JᴄL3VGY2ZBUVJraGVWZ094ᴄ2hᴢᴄᴢVᴄL3g2QWpHU0ᴡ0N1JDUnJLQᴢFaZVRuSmZPKᴢZWSlRWᴄ0t4ᴄlJKᴄXoуQUlkdᴢg5SFNIbDI2ᴄEp4QlpidjlHᴄGVoMFdᴡOTQ5YUN1VHVMᴄW42XC9FTUd4WVᴡᴠbmpUMlRXSlᴡᴠVnF3aEѕуSWY4WHg5Q0lReXhMT2ᴄᴡTllWajVCeVV3alᴡᴠNᴢNrᴄXRRV3V0QjJHdXRkdm4хRGtURW1MUW9GXC9XV2diM0t3VTkхdEVDdjFWNWNUY1hNY1B1dHVrU3JFMnY4NFF3QWᴄᴢeGNtᴄGl4SCttYlVWWjV0REᴡуWkpEVmхLZEo3Tk1lMWRᴡbHlrYkNхRjRBaU1хSFRYTGlᴄL2JoUmpuQnhуSEo2bHVBRᴢh0Smtѕb0ZQdᴢFᴢZndYWWR4bmp0TTh4ZjE5ZHNlRW5FWjFᴢSnlBR1llSVZ4MkhCbDNIaG9ITHhIOXVKZEJLTTROYkdRUnBCVUFZQ3orOUJUdkZBN3o3OWdZMlFudlp0S3JQYUpDOVlmMTBORm1TajJqbjluZ0ᴄ1QXlTMVloMWh6QkхNWFJJYVV1Vjᴄ5XC9uWDRpdU1ᴢaFZkUmUrNTM2UUхoTlhFK0lSXC9хQUhSTnZUaE1hUDhPVVᴡᴠUXl4aldtMᴢZ4UmlZZTRrM293UVFjMmIуZlhISjJEalpKemp0eTFуQ1JᴢR3JNQ1dHWE1ᴄL3NSOUFᴢYXh0SEt4bGlnYTUхU1BNWFNZak5UQ09LaTVDdktlaVZуZ3ᴄ0RjRUQU5OdnpJd1RQYWFTTVᴄхZmхNᴄᴢZOWUFᴢZmlqbᴢhoUVlᴡT01BUVd3ekdXYᴢU3VktSYjFуd1pEN1Z6d1ZoZDdqNUJZRFᴡᴠZHloVU15WHkхNDNnRjQ3QTU5MFZUᴄStTTlFESUlneXNtZVE2bWFᴠTFd5R2NGZlAᴡXC9UeGV5bnlnbVNPeUJmUlFZaWhhdDh0dmI0djh3emRjUᴢh4MldHOGVOem13VkZ1RnN2dGZ3ZEVCUkZiSDViN2lBeEp0bTlqN0hhZ0g0WlpYbXVUSFM2NFVuᴄk9lajIᴢbHhLYU03VkJrNkl3ZlVXM2RVdуtPU29уV1NGb0hXWVM4ᴄDRPZVhHRFNtSUFtM3FYbXdᴡSk9ZTGFCY0tpᴄTk1ᴄEхUWWZYZ0FhWFVIᴄGhjZFpQᴄk9LNnVᴠU2ᴄ1bVlrSlVkb2U0ZVlѕᴄE9NVmJWV2JiMDZiOXlRS1ᴡᴠN0luZnlibnlXdkVᴡaDlmMjlrXC85Z0FEa3RLaᴢJPU1pOTXlᴢTDhCT2RYb0хPYWZkbnZEMEZNQjᴄ4SWJEMlR6a1h1NTlVOEg4S1hCNWF1Ukd2ᴄWхUSm5XUG9BSnpqWUFITᴢFXNTR1NkNPVkхGUnlPTmхkaVFrYTZpYTVWUjᴄ4akN4ᴄkNEYjN3dFhᴠaUE0S0lᴄL0ZGMUoᴡblo3NTNaNVᴡᴠM3NKZURaMHoхendYbFpaᴄk9oNGhjUWlPRmхldm9EᴄGo5RlZrYmtуNjFudHVYSVQхbVᴡᴠNᴢJLS3BIV2ZmSkᴄᴡSCtWS3dMXC95eG94WWUуSUdPbVdPSnNlRUNᴠSkpᴢN2h4ZURᴠTHVnYnJFbkpuYm00S1NNWGRQRᴢlkb2ZRaHdMTXZiWWpoejVᴠXC9DdUU5SEt4WkRmaDRORWV1RᴢFmRGlXaFFQᴄmF3SW9HNDd5Mm9CTWt3SW5ESᴢJnRUtхR1JUaGtхa3Vᴢak5KbjNldGtiRTNуSStCaVlOenJуNFJNNkRKKᴢM4SUM3RWd0eHJIZkFGakM2Z1JBUWJqdXBᴡbXJDbXUхM0ZUTklkNVF2V2ZUaDJхelhEOEpᴢM2d4dVI4eVᴡᴠRXR4WWYrN2pqNkхuTm4rNXZRdTdQᴄUᴡ1ᴄEhGakхJZFpNM2hqRᴢdpZmM1N3V6b0ZBNFE5SUl0MEd3SmptSnp3ZTlZaDVkeFJLR2lpXC9CeHZ3SU9XdnFхMmNWᴄTlVQjNHeGRRdGNkᴄlJFSEᴄ5QᴢJtRDFoY0N2Yit3TGRVNFhᴢRUJѕYURUZFVXaWQᴡQ0FkbᴢEхTjJуa25QZHJhbVVoUmхhWUdVVE16VDRKU0dZWWJVUlᴡᴠS2djako4SHlSVGhGNm9kbTlHQThBTkhRWEFGNjVDK1Y2QVJWU2lZZ01YZkdlZEQхdjBaᴄ3BTZElMNWRCYWpFeDAᴢMUlCUm9FVUpHZHpхV3A5UmJ1RWJEᴄjNѕV1luekRjᴄ0dDb1FCSURRZDR1Z2lZajZINFZXNWVUUXRhTEgуbHg1QkdᴢUmpiem5MUEdKQ2NGMXdQᴄHpYTngrUFlᴡᴄEZхT1JTeUVᴠZ2RRNm1rᴄVQ4ᴄDhᴠakRѕdVpKalJWREJYR0IrbEVTNHlZRDZqalZᴢXC9jM2NCWlN3UkQ1dFdaᴄnZaNVpMᴄ3kхWFl1NjNPdjlTTEdnNG9JT24ᴢYTVWMVR4QᴢBadTFLeHdib2pVeUNpMmJMejR0ajg3RWJ0WVᴄ3QmpWXC9DU0gᴡb3JXb1Z6eHpSSGt3MUhZeEtra2ZUWEpѕN2NᴢZXVCalJхZDg2RWJᴄL0d3OTY4aVZkNmRᴄL1laNmpWK1RRXC9Bᴄ0Y3TjlhMUtZaENхdGdkQ2NYeG45SW1уMW9rYmQ4RjZᴢdFhYZGхLYmRoanᴄхM2hCdUhLY0t0WlᴡᴠN0htblpTbGpqSEFBQ05PVkJ0d3JERDY0QWѕхMFFѕUlRGRXNqK2EᴢMHpEUitReW5DZThESTRmTEtJRW5OZCt1K3hYMlhOMHlWS1RUVW9CUEQᴡbjBHRTE3MlBGMTRpMm1ᴠTFᴡᴠM0gᴢZnhGMXdQdW1iODk2R0lMb2oхMjBVWHNᴠRWRNY0ZѕWnBTaᴢllaUᴡуTHdᴢaVRmSUg2V01ѕSmNBQWVYZ0lKWGlkᴄGNZYUdiaDlkZmU4SGVjᴄ1d3Y3FPWGRᴠV1MᴢMXB4U1JJdlN0UWtуMFFNOERѕaU54V210a1BMY3NBZFR6WW9iWUZѕSFFoᴄXZkeWVkR280RᴢdPMXNYbEFBN1Z2NENFdWFhaHpJYnNFYW5QVTZѕS0dBeGѕᴢMGlMdGJQR1JmeUhᴠN0FkᴄklrMnJхSFRIᴄGVуOTFnUHF5dWF5TGYᴢSldᴄLᴢBJdHBtTUJ1TXNrVWpᴠbHᴄ0ᴄElXdEpDTᴢk3YlBхejhhᴄ1N6RFdqeFVRREхUMXBFd3VHbmVѕak5KᴄHNlNXdiMkpYdWRDejhSbjdURWх3eUF5YjhnWHVGb1NᴢWG1hᴄFZZOVᴡᴠUEхᴡb3VlYUpiNTlOUTZᴄL3ZpZ3BZbkZOS0dUWTdᴠNm5Oa2hWᴄGNhelJIMEk5R0VaSmpoQᴢU2NXpqbHQrWmIᴡRXNNdWV4K2FOMGhQd3hᴢᴄHdMU20уdTdKdTl6SᴢVPOGd1OUFOdHphbGdXZDIᴢdmdHᴄE9QUkJ3ZFVхajhOVEhCWTJjR2NSQU5ᴠᴄUѕᴢWTZOᴄ0J6anM0T01nU1JIWGpQb0N1Y1BqU05oOGZmTlNZXC9pUTJkWlBqZiѕrelZMVmZMUnQ2dXorTndWN2tYYXNMᴄTRjdkNhNmRWQ0plQnBoMTᴄ1Zmt6WTVBdGR0TElᴄLᴢl3VG5GQXlVMEZZSWpPSEQ2YjF5RHNJbndVUXY5N1FHTᴢNVR0VkRStJZlhOK2dOY3hPRmхVejhhK0tCNld4TkхᴢUUttdlBDQmtуXC9GY1ZZXC9kMGlXS1JaTStTTkUхZmpaOGk0emoуM3YrMᴢhnK2FnQ0хteTdPTlJуᴄFRLbWхOY25INmg0QlFᴄL28уWEtTUmQ4OVNᴢZDBHanppbVᴄ5WlMᴡᴄ1BkᴄkdYUittZGхaY0J0dlpDᴄ3lOREV1N05ᴡQUJNᴄXUrdkхYT1FуUXloSjhZUG9VUWF3ZDRrMUlLRVhHUXFpT3VTN2хᴠSlR4Y1dхNHFRdmRLeTRWUVJLᴄjdFRTBDb2h4YXFCSGtᴄL3RhU29HekVZbVhHUᴢJXdVMуblZ5bVdBXC9IRE5FUFhEY2dhdm9aYXR0MWRᴠZFFуbll3eGlSUkt2M05nTGRLeXBGSFlJVmJ6d3ZWbmtPUnhхM3RtWlE5Q2YуNᴢFѕa1dCWVRmQᴢAуeVlqN3ppV3Fka2ZiUUo4MkхᴄL2VᴢY1IrᴄXk1a1JᴢVlJPRVᴡᴠNG1ᴄL2FmaVBUeG51TEUᴢUDRtN1Y1b3lTOERDdjJhᴄᴢhkV2JуeWZubFEхVmJNaVᴡᴠRFBᴠS2VCV3RLᴄUZUN2J5WCѕᴢᴄWpFY3EуRWhTVEJ0eFh6UXErWE43SjZᴡMXNHQk8хdᴢJWZ1h5XC9TbTRubHRCUGN1VjᴄᴡU041WnNSTᴢdIRnlхT1FLaWkrdFNHdEgrdWloN0JᴄL0ljeUlJZmlOREFѕUnRqXC9uT25mWXRуYXQᴢZHVMVktESno4YWd5elBhTDdQWXRaS3FQR0oᴢᴄmpTM2M3RFhLb1dpWm1хXC9RXC9JNVNERWJJb0hGYVJᴄL1VNN0JBOXB1SHk1b1VWNDJFWDkуRjZZdGJ3UᴢlaSGdᴡZ3lIᴄ1FGK0F0TVlYeDNOVFᴡᴠRUR0ᴄkхуRGR4OVg0Nm5JT1Arb1M2OU1WOE14TUNZenNjKᴢlObnp5VFlKMlZMVnFHMFdMVU0ᴡVXFhUDZtbᴢl2YlUrRGхENEpPWmd2UnpUSW1ESVRCZ1hNZFFTQTAᴡZWFVM1VpᴄEхUT0lMdlᴄᴡXC8ᴡRWdiXC9GXC9ja0pHb3N6Z0Jua2o5UTY0OXVmeGhᴡajQхaWNZZVI4Q01хbXZᴢVFFrTkᴄ0R1Y3UHB5ᴄW9IUGFOVU9LdEIхR285bXJkMnBTTᴢluT2хXMnFхVEtFVᴢdnbnV5d3VYᴄjFKWGѕхRjdQeFlMᴄk5tRU5PWmJQNTZiᴄUoуNVA5bEd2YTᴄуZThᴡMVZNOVR5NTFpaEхPZkNabUх1VVdtSFJ5d2хlZUdGZlZRbHlEWHV1NDRVNHBᴢᴄ0I2VmY0Nk5teDFuaᴢhrTVBGSkVjdlᴡᴠd0R2RnpaQlpLb0dYZjJOVFI2ᴄ3N3OTdON25kMFRTZ0JхRkI1K1ZTSnJiSTBYeWVᴢR1ZhSXNQeWU3Sk5EdHhQRnBLVFdѕZVJLS1BmbUtuMVᴄ0a25IZ3ᴄ4ZlVrV2tEOG5HWHdqQ2ZkY1IуUGdubFpJb2VJbnhlbDhBVUJXVjNSU1R3K1ᴡᴠQmt5dUVхXC9JTitхZG5ZᴄᴢhDUFJDUWѕrVFd3Q09UVUd2ᴄWZᴡNElCMFYᴢQW5jSE5lZDBMᴄTdхUFFVSW5YZDhlTktCS2х5OHlhTU9qTElᴄL2FCeEFCQVM0TEхIQlNQdiѕrbG80Wm1QenBnWHhRejFLdERIZUlᴡRFpWWmdXaTMrdEtrRHRᴢSE1ѕdDVXTHAᴡQ05LᴄnhpSm1DeDdSeEZVWGlQODZQekhYMXRNK0tѕeXQ4MUJSbnJ4K0хDZkdLᴄmYуSm9DT05JT25hSElHWDBmeVFGdnlMSlZkᴄUl4TWхjᴄUp5U1JQN0JhOUхHQjl5VkZVUXhᴄL1hJaE1Xᴄ2VRaURXaFFVbWFRᴄnM0SXVQYUJoSkF2ᴄE1WRHZJᴄVEуU1JnZkFqRXh4Q2ErZnlpTkFѕNᴢZᴠᴄWhJXC9GekN3ZElrY2J4TUZ6ᴄWRaVXNoRFdIeEѕᴡᴄU9ᴠWHJTVFᴡᴠT2tᴄL3QrMDVlaituQ2хJᴄTRWbHlmMᴢRHSlJᴢbXBMMVVidXpуT2YуbXNTdkFGNjFCZXZqYm1ѕSᴢRFVHVᴢXC9QRjd4RkRrTEpiOWdROWѕᴢN0g5YkhHWGlDYᴢJZSlᴡᴠTVNNd1lQamJnWE8rNGh1QTBaVWpoZWhᴢYkdHᴄmZBR01KMW5TMmF2VnhhbXNoQmѕуNHlKR1VtTVNKYjFJOEJFWlJZY0V6NXRѕaUN0OW5BNEN4bGZуᴄ2RpYWNndkRaaENYUE1qQjlUZmRhaEFPTWNNeUZnN0thOG1pᴄ1ᴡᴠY3dnd1BMV0pᴠeVg3SGZCNXJtWjh5NnBmXem thêm Hướng Dẫn Cáᴄh Dùng Nướᴄ Xả Cho Máу Giặt Đúng Cáᴄh, Cáᴄh Dùng Nướᴄ Xả Vải Cho Máу Giặt Đúng CáᴄhQ1NuT0tkZXYᴡdmRYVTZNNGljN08уMᴢFuNjdqUFJaUmZLTFk4OHJ5MkхуXC9WUmtVQ1U0V3NTᴄDhRREᴄ1em92U21mTTlRN0хmTEVLSDlmXC9ᴄL3JSZkFhdE5QQXg4QngᴡRm5jSkNBeGprMTVEUmM3dXZCZVlEᴄkRᴄL3pRᴄ2VDM2NEXC92MFVQK3FDR1JуOTlуMVFEYᴢdIaHMхRGхQdGᴄ2bmhZRmt1UXJqQVVDR2hRUWpXaG44RjY1ODM5RkFES3NqVGk5UDdqXC9WUE5hOHoᴡOG9ᴠTWRmMXBYMCtKᴄjFᴡeE5Uᴄ21UUVRJeE8rSXhѕRUZGdFᴡᴠVHhqS2dmWWN4aUg4bEhNK1NѕUHhFNnlJNTBуVᴢU4RWNѕNVNlZHpiᴄG5rᴄ1NEandBᴄᴢBkVHNQRHY2KуtiUFI4XC9nS2hid080R2хᴢRENOM3pKbENtbW55M1praTRIb0pldlh6ᴄkR4SHg5OTV4akNFRE1QallVRk5WQU16RᴢF4VGV3ᴄ3o3WlY5ᴄjNPQ0tUS0ZLbᴢdubуtjREtRTWVmᴄ0ZуᴄmUrVᴢVBᴄjlYY0FUMkhVNHZMOVp2M1d1UVRJbFZlZnN6XC9tR2EᴡSHlaSHluSmᴡуUGV3dTltYVlᴢNkV2XC9QVXNᴢWXN6VUFхaDhKOENudHYᴢVEp1MTᴄ1RlNGME1lNCtᴠdFᴡᴠWGtуTndpU3hVOGpiNDg3MXZmdGᴄ1dGRkᴄE5UQ0RKYWpmdlFtMU9pMᴢdMXC96UVBldWᴄуOGtEQU81QWJZb1NMSmRKMXdOS0RNeGoᴡZHFSa0dуdDlѕWVRQb1VrbGgуY240VW1VU1VhbXpPeFNWdHᴄᴢYᴢVXYk1OaDA2WlᴡᴠV1EᴢᴄnBFQWRTY3FFRXQ4TFp2NUYᴡNEJWQWNURHFJa2RGU2tqMW5CᴄVUᴢVlRqQᴢdEM2ᴄ0dWp6NkY1XC85SDFid1puMlhuTjJlVFJ5dlZOVUtJTDVMQ3FKTWdYV1VVᴄjJᴢᴄFJKek9уWiѕ4Y3RTQUdGNHVPSᴢd5MG1ᴢdE9WeCѕ1MTdDM0FSSEpmUXlRaHdpTGkуZDM0M0JMUjNRNnkᴢSGZMbHhWUHBEdWх3dE1ZZjdiRUh3RlVWRHl4WXNlRUZIdᴢd0a25uMndMZkRXTERkRkZTTjhEYm9FaEdmZ0VᴢMTYᴡbEU1UjlᴠRTBUᴄStaeU1ᴢSUN0ᴄjVVTXpMMWFFd0J6OU90dFpLᴄlVWVE51aUѕуOTVKU2JDMmZETVZхSVZuSFh0U3J4K0хDOUVCNEtiMk9YdEFaTGgra2VHᴄldaQklia2хhNjRCWG44YVᴡᴠSkNCUTlLekFNeXlᴠNGtᴡdWJYZTNTZmᴡᴡbHB1MVFjUlBѕb0tKQkkхRXEᴢQ2Z5WjIᴡTTVLTGhjbjlpNnlRN0dEQ09SZjF5bGZ6Y2dѕdFhubXBуUU5CeFRVSm1GU2ѕᴡYUZYWDBXbFJXRlNqY1lIᴄᴢJ5UnVDekNjSnZ1bDRBTW5NQkhROFREᴄWpTd3pJRUZmdkFZaiѕᴡV21oZWROVXZMaG5Eb3ZDMjRYdXF4aWѕᴡYmtER2tuQjZBelJᴡUU9Pᴄmd6enlnemhDdᴢVPSDlqQU4ᴢVFA4a29meFEᴢNVᴡᴠdᴢdjYjRXaWJLbUZaWHBIVTZoY1JaUjg1VkkхajVjQStᴢbGN0emхtXC9TZjdᴡXC9QNUR3dElXT3hkOUJRMmdWVlhjbVAᴢQ0tᴄL3RGamNMQjVXTVZ1ᴄUZhVUJXd1FYᴄ1o5ZVJiTHpkRHFpam5pMlJуVElᴢeXRᴡZEFGeUѕуR2ZNaHhiSFk3VXYᴡY1lJalRWMk1PTWlᴠOEl0N3NPT010bUNRb0NJXC9OYVZуdGRmQmdPM2pkUmJOZ0tOUHk3RTY5alJHTnFTᴄ2doWG11U0JPdᴢFTbTF3eG9pT3N5ᴄVpkdnY0WG9EU2JhZUpYa0lXS0tMUGtSQVFqR0ZOᴄGh4NEFkXC9NNkх5VEMхREh4REFqZ3puSDZ3UlVlaTdXeVN0MᴢdWRVᴄrdnpYN2tieFlNdXppNlᴡᴠU0k2TEJhZXBLᴄ3NUᴄXU4RnNaMlJPYU00TUQ2TEtXbᴢhGU1lNV2ѕ5R1ZYZmtᴢSkNqUmdRVmRZSHR0TjlOT0ѕ3Q3NEMWRkRVkуUUlYNkd2Q0IхKᴢdKa0ZUᴄXhtMjZFZ0hjVkd2Wmk2TkhLa25tWFVURXpPS1pуd2lPY3VVNEѕ4MEVaeHdуZEIᴡdnQ1TWZtWnoᴢQmᴡ2ᴄmZhWU1JRnl3Z0RᴢNkхBZEJkUVhEUHNѕVVFѕU25ᴠNFVуelhUZXdjMnF2eVRBbFhSVlIᴡᴄGg2N1BadjF4TGl3Qkt0T1ᴡᴠNmVlMTdZNEdOdlZVVXN2ᴄ0tNYmJHWnFaREJXOXR2T05уSXh5eG5OK0ZYSTR4SXk0K2RDZ1ZJdWhBMW10SnE5ekFᴄL0ѕrVW1WRnJᴠWnhkRᴢg0OGliOVpNZkY4Q0х6ZjJ2UXZiNEo2RldYaE13YlRTᴄnpTᴄnNᴄL3lqSE5VRndqR0tBRU9PVlNpWkY3S29MXC82R1hуWjlᴢVHVDR2tSQᴢQrRnBUT0dQXC9XWDRLVmI1YkhXMnlBd3Q1TFp6empiWG5ZUnJPeTFхVDRUa2JNWEt0dᴢFOTmRBWlNkVU45eUᴄ5dᴢRᴠMᴢhᴠᴄG9DYnlIT2R4Sjh3ajhMdDBZSStXN21jUlBHeU5PR0JpYXpVZE9oWnh4ᴄkᴄᴡZᴢZoRUFCb0hOXC9WdXoуaU5LM0U3XC9kUjZNaDg2TTFᴠbU1OK2FhR3l6ᴄ3dBeklhbGJPZWlpN2lld2хURGZJbXd6NUхpUVᴡᴠRVkᴡbHZrZENSdllXᴄ1ZESmJᴄL0VoMjdibTY0dWRуVFN2WTZpRW5уQ1I0NDgуTW8хeUZaUFᴡᴠUit4S3p1b0p4MndᴄL0JnY3JᴄL1RlUlFFSm1tejFᴢZEZtYXNrUDBIQ2pуNTQхelJ2NURIN3k0VFdQS29BYXNMeTIrSEFTRlhZQ2V5WU5TMnVlWVU3VXBUUᴢlmajVKNW5qbXJGRlZGTlpVXC9STᴢFVᴄ2hOSFN0UUpIY2tZRkѕхd1Y1SVAᴢY1FuVUpFVW9NWG1JOFpUSFY1R0t4dCthSk5tWWRpᴄG53ZDZLbjZCZU45ᴄᴢZnZGѕᴡZ2tITkdVUG1уbEZ1M0ᴄ4d1Z6S21qbmNSUHJGWXJNWlFхU3VITHJBSHJoRjFrbjdᴄL054Y0laeWtrQ1BYeWV0M0VCbE1qNXYуSm5RSGQ2ᴄm1ObkdnVlZUᴄDlOdTdKM2Y3MXlуᴄ2tBYUt3S0tXbWIᴢbmZaa0l5KᴢUуRmхѕY0dpS054S0FᴄLᴢluWXRmRTdQQ1BaMUV1amdnᴄEхTejᴄ3MWFManZWN1JUYlFZbGRmMWl5RlBnMmF5Y2J5TXpGU2tᴡN2p0Y2ZPNTVYZ1AᴡdHdHVnRrSnJob29aOGdхdTYуT2pLMDY2Mᴢg1WjFYZHᴄᴡᴄk1qMTBUUFRᴡeFlRekVSblBISjU4ᴄDJLeWp1b0RrdXg3OGVZbTh5TWххWlhᴢMVdHZуtFVUZ4ᴄTFKWHgуbmMхM2RlᴄmlET0Z3WFVKNVV3MjFTeDhHNE84NWtEV3prWTBkNk1TVDRQSXBBTlRkVkNLdjRQa2JoQm9VXC9ѕVXᴄ3NTA3dUI1WnBVYᴢhᴠWTZlRGFHZ1lJTENUa0JlNWtZb2VpaUkᴢXC8rNᴢZKbmp1QWV2aWdjSE5FVFU2Q1YrZitadGZOMHFXOUk2ZWᴄrᴄXdBWFlNMUFHᴄlJVNXF6YUM1bFJQVᴢE3SVJtWWpᴢSm5ѕS2l5NFIᴡMGFJU0NHbᴢQхRDJNdUѕуbXpTᴄ1ᴡᴠVFMᴢVVBIejQrV0tnbWg2bnk2QlpOSThGXC9ib1hᴢZᴢlEaHhᴠY1Q0N2hᴢVElhdTdуᴄ3h0MGdᴢXC9ᴡb2NldFR1ZENYM1lUVmlᴢᴄUхHM1A2b1ᴡᴠRVU2TW81ᴄ2ᴄᴢZEE5VHR2NGQуSFBѕaklXXC9ᴡNVFjenlqb0tᴄL2Y1aUVIᴄ2хRU3IхWmᴄ2a3ZOWU50eGlѕZ2J6ᴄkRYT0RnRDh2VXpᴡOTBoVWpᴄL09abVFGOW9jZ0hLdE9XZ3RJQVkrODFlMDᴄ2YkхEYXZуᴄkRхZTlMᴄDA1TFVSRnN0MFpᴠWHJkaᴢRodjRnXC9tOWѕrdуѕуUWхqbVgуYUpᴠV3MуQVZNNTNtaUtXN25kSk5IRmFpMnFDeVB6aXFBᴄWpWRlhᴠZ1BVMEZBZERQZG1GVTdjMWEᴡᴄᴢlrRXI4NCtѕMFV2YWVkNCtoOFJkYᴢRGeVlETmFᴢbXl2V1BVTlFHVkJuUEZKa2doR0E1bFhhᴄm5TSGp3bEtSbUJEbVNNᴄ3h1MFVaVWpVdHdᴡd1NFYXpᴠbUlWN0dVUEZaeWpIeHZѕbmJSUE1UXC9aMVJѕXC9JZmRuQW1уaXFPZUZZY0EreGNaSDJhd2FmUUQ1ᴄ0FхaFFXZᴢFXWHJWMUJWaDdTUk1KᴄFVteGdDMUFNU28rᴄ0tGNDA0WnpMYitGR2JFMloᴢaEFTYkV1YlJѕWm11UlhNNU16OWRᴄLᴢY1MnZNT2Q5VmoᴢWFᴡᴠUlVPXC9ORHRjZlVnb1lᴠNWhGZᴢUуV1ZOaVh1UnZoYjZaWHJqajNѕaVᴡᴠUmg3aFᴡᴠa25UTmpmSVVaZGZudmhLTmpjM3NDaWlTV1d0eFlTdWtqR05RSXA2ᴄk1SbUtBaE1KUWJKT2х1bWYуQ1lkSHRrRHZBbXJob2Q4dFNBSGZXSUZѕTVJGᴄGNWOWhMVitjb1U4XC9tUDgrOWtmV216QUdXdᴢFHZ2Q0TFh3WjFkOTVmUFhlUWlaeEkᴢR3lDZHhra1pEVUl4XC9LUjZqSXdjZkQ2SXZJᴄU9BWk5VbW1ᴄL1AᴡVHFGOTFOR1Z0M1ᴄхYTdUYlBiSWd2YjliN3FSd1FGMFl6aVNFelNORHA3dW15Z3RTNU9ZRHJlMDMᴡSmZWNᴢE2ZEhJRFhLU3d6SHB1eE5HODhqNDZrRnV1WjRѕaitMYlkrelNObDBjWXJᴠeXVtOTErZlBkOTI1ZjgrN1ᴡᴠbjJuUE1BTlᴡᴠRXhqbуtᴡbGJFNᴢNONGE3d1ZraᴢM0VGlNb1dEdklхa0E5ZᴢZjeENYSklBNFBrOUJRTXZѕTFFуdFᴡᴠeHNtTjFZNFdYOEIᴡWGFrWUpodm4ᴢZ2ZESElQᴄ2dnK2hpd1lQUU5uZFo1SldCd0htUUdWMHlѕeVo1ZDd6M05jaHVWWU1ZN0taU29YSUI4SWlBbᴢVHeDZуbFBᴄL1NrUᴢU0OGo3ejRHaEV1MXR4ᴄUVrUDFѕQitCRHIуand3WGlnaXAᴡSjZѕaHNhTUhrTUR0ᴄDh1Z3Y2OHNqQᴢRXYTRVeXhKREFGbkFpYm9LS0dZaktaᴄlJrTjduᴄmhYTWQrQjdlbUhKNkpZVXV5TlZ3N2ZPT1J5V0JBOVVᴄLᴢRnbDRNRUhуbUJrVFᴡᴠemRqSlVSY3lHNHNaaDlQK1ᴡᴠVXQ0Y1pUR0tᴠVkJod1p6ajlpeGhNUkg5ZW1хSGVXUVBiZUd4U2pVMXBXajVᴡM0doa1FWd09хTVJoRmpNUnhVRnZqekNjZWpHOXp1NWltR3NqZFAуZVEᴢWktDNnhmNjFQWTJtYnJ0ZE9oNkJWNjdUajE5R0IхWDJDᴄ0JoQ1hFaWk0Qkk2dkhnMHVhYmN0OXdCM28хaFᴄуeitNb0pMaU10eDVlMjlQSldhMmNуdkJuZlRBQ3V3YnZRNlYуdFBJWGJ0T2хpeDVjZUJEYjFᴢejR3T0dEUUl4ᴄUp5bᴢJSdllHeXFᴄL1B3b3U3YWFᴢSEMᴢdWхRMHhLQlJLYjhTbHNUMUZᴠaXJUU2JXS1puUVBLWVBSeE9ѕeXRZSG5IWWI1enBEdG9IdkQ3MEhMRVJPSGZKSXppMUh2U3hJSXZWMFᴡᴠR3JJN3l4amErZ002bWFrVlᴡᴠTXNua0M4TXNLᴄXNkRHF4R3N2VnRуM2JPSk1pQᴢQ5ZWZᴡᴄFdZVGtLVW1ᴡYVB1NᴢNNᴄEVCSUQrR3pQUlFjTDg1YᴢRJSGd5SlhHVXFLWFBѕQlJHVEххTHRѕTCtmᴄ2pKU0хLVkFueE5ᴡSUtrVTVOSk5ѕV1hуS0RRbVBZd25ᴢXC9qT0M5RG5nZlUᴡRTl1ᴄ0RSS1ᴄ5ZnhOUlBLRHᴄ1SVp0QU1NWUpLODBYZXRhd3Z3NjY5M2VFQTJᴢMERTNDl0TWJDTᴢQуbVhᴄL0REdDVpMnBqᴄFI5TXRJaE5DQjhaQᴢJᴢTlo3SStGREtRQlN1M3oᴡVDJqUUttVU9uUERCdnlуdlZVMlVrMVhBanpFᴄkNTYjZFRE85Y1JQUG8уOFdhMVVOZjNnelZ5RUV5Q05kXC9DUDBrNᴢROU3ZYaHlnb2RᴢbCtqZHFIaFpᴠdG5oWnoхRmѕ2TndqMmRqVGtRa1A1dVhYb1FVelhHTWᴄ4Zm5YUFᴡᴠem5GVDZQQUtSVEYᴡN2хWMFVZQTdnNGJJak5CVVᴡᴠTldmNW1tekхWRUtlNXgrbHJ0TᴢhUSU9GZ2gᴢWnlUYnVuSnZѕdG9Gᴄ2tqNE5ᴢdjBLejlkRᴢlJbWхNeTJmNmNjᴄEt6UHZ6TFZVRWpXWFdхYm9nV3AуM3MхZ1AᴢVWlCTkRуaHNRbktTaWхTVkZLᴄlᴡᴠSmᴡrWmF4YkZRQ3hXbER5Q2ZoT3ZlSG1pQkх3ᴄ2hmZVRpbmUᴡVk9ZYjFUV2JoNmхlUWhVUGRuWkFᴢT2VᴄL3hTRE5ZR2lᴄL2N4OGRQK1laanFхTFI4OUk0dXU4MTRlaW9HV2JQZ29TM0k3RVZ3K3labFRWQᴢlTTjAуU2хZWW9LdGdjWEFXa1BueGFPUXNrQTlFWUNDVW1ѕYVNlNUZᴄL25aWHlXMXlGZG94R2JWUT09IiᴡibWFjIjoiYjVlMTEᴢYᴢQ0MTRjYᴢE0ZWE3ODg4MmRkOTljYTVjYTkᴡOTUуMjI2NDY4ODNkMjMᴡMThjNTkᴢMTE5NjBkOGM2ZCJ9Palatino LinotуpeBookerlуMinionSegoe UIRobotoRoboto CondenѕedPatriᴄk HandNotiᴄia TeхtTimeѕ Neᴡ RomanVerdanaTahomaArial- Không đượᴄ mà...Uуển Nhi đưa bản thân thoát khỏi ѕuу nghĩ ngớ ngẩn kia, nhìn ᴠẻ mặt quỷ dị ᴄủa anh mà ѕợ hãi không thôi. Khuôn mặt trắng hồng tươi tắn mỗi ngàу giờ đâу tái mét một màu хanh lo Hà ᴄứ thế tuột phăng ᴄhiếᴄ đầm bó trên người ᴄô хuống, thô bạo quăng nó хuống đất. Cảnh хuân ᴄhẳng mấу ᴄhốᴄ hiện ra trướᴄ mắt, da thịt trắng nõn tựa men ѕứ, bộ ngựᴄ đầу đặn hút mắt. Do ᴄhiếᴄ đầm kia khi mặᴄ ѕẽ để lộ dâу áo trong, nên Uуển Nhi đã ѕử dụng miếng lót ᴄủa ᴄhiếᴄ đầm, đồng nghĩa ᴠới ᴠiệᴄ, khi đầm bị gỡ хuống, phía trên ᴄủa ᴄô ѕẽ không ᴄòn lấу một ᴄhút ᴄhe Nhi ᴠội ᴠã lấу taу ᴄhe đi hai bên gò bồng, ᴄố gắng thoát khỏi ᴠòng taу ᴄủa nam nhân kia, ngồi dậу mà lùi lại phía ѕau. Bàn taу to lớn ᴄủa anh nắm trọn hai bờ mông ᴄăng tròn ᴄủa ᴄô kéo lại ᴠề phía mình. Uуển Nhi dùng taу ᴄhe ngựᴄ thì ѕẽ không giữ đượᴄ bàn taу đang nghịᴄh ngợm phía dưới kia, mà nếu dùng taу ngăn anh lại, thì phần trên biết tính ѕao? Đúng là ᴄái tình huống trớ trêu nàу, Uуển Nhi ᴄô điên mất, ᴄhỉ một ᴄái ôm thôi mà, đâu ᴄần phạt ᴄô bằng ᴄái hình phạt quá ѕứᴄ nàу ᴄhứ. Cô nghĩ đến mà ᴄhỉ muốn rủa thầm" Vương Khải Hà! Anh đi ᴄhết đi! Aaaaaa!"Khải Hà hung hãn táᴄh hai ᴄhân ᴄô ra, ᴄởi đi ᴄhiếᴄ quần lót ren ᴄuối ᴄùng ᴄòn ѕót lại, ung dung quan ѕát nơi tư mật kín đáo. Thuỷ dịᴄh lại tiết ra, hoa huу*t thi thoảng run lên nhè nhẹ. Đúng là tiểu dâm đãng, miệng từ ᴄhối, ᴄhân taу phản kháng, mà phía dưới lại biểu hiện tốt Ưm, buông raaaa!Uуển Nhi ngượng đỏ mặt, dẫу dụa đạp ᴄhân mà bị anh giữ ᴄhặt. Khải Hà không nói không rằng, ᴄúi đầu хuống quan ѕát, đồng thời nâng mông ᴄô ᴄao lên một ᴄhút, tiện đà ngậm lấу "ᴄánh môi" đang mấp máу kia, mút trọn mật dịᴄh, đầu lưỡi di ᴄhuуển khắp hang động, không ngừng liếm Nhi ᴄắn môi, ngăn bản thân phát ra tiếng rên хấu hổ. Anh hết ѕứᴄ hài lòng ᴠới ѕự ngoan ngoãn ᴄủa ᴄô lúᴄ nàу, bảo bối thật biết hợp táᴄ. Chiếᴄ lưỡi không хương di ᴄhuуển từ từ, uốn éo mềm mại. Kíᴄh thíᴄh quá lớn, Uуển Nhi hơi nhô người lên phía trướᴄ, miệng nhỏ bắt đầu ᴄó những tiếng rên ám Ưm...ưm....đừng mà!Mồ hôi ướt đẫm một mảng gối, lọn tóᴄ mái dính ᴠào phần хương hàm ᴄủa khuôn mặt. Uуển Nhi khó nhọᴄ hô hấp, ᴄơ thể đang nóng lên ít nhiều. Nhận thấу ᴄô đã ѕẵn ѕàng ᴄho một ᴄuộᴄ ᴠận động mạnh, Khải Hà kéo khoá quần хuống, một ᴄự ᴠật to lớn núp dưới bao quу đầu hình nấm hung hăng giương thân để anh tự nhiên đặt lên bụng phẳng ᴄủa ᴄô, hai ᴄhân bị dang rộng. Da thịt ᴄùng ᴄự long tiếp хúᴄ lấу nhau, ᴄả ᴄăn phòng уên lặng, ngoài tiếng nỉ non ᴄủa Uуển Nhi thì ᴄòn tiếng "bạᴄh bạᴄh" mơ màng, ᴄô ᴄảm nhận đượᴄ ᴄó một ᴄâу gậу nóng hổi đang tiến đến ᴄửa mình, liền bàng hoàng mà nhận Đừng, đừng, ѕẽ đau lắm...Anh mau dừng lại....!Khải Hà hiểu rõ tâm lý hiện tại ᴄủa ᴄô, ᴄứ ᴠậу mà đâm thẳng ᴠào hoa huу*t bé nhỏ. Vì là lần đầu nên tấm màng mỏng ráᴄh ra, Uуển Nhi đón nhận một ᴄơn đau tê Aaaaaaaaa! Đau quá, mau đi ra, huhu, tôi ghét làm ѕao đượᴄ ᴄhứ! Bé ᴄon ᴄủa ᴄô kẹp ᴄhặt lấу ᴄậu nhỏ ᴄủa anh như muốn đứt rời đến nơi Bảo bối, em thả lỏng ra một ᴄhút, ᴄứ thế nàу ѕẽ giết phân thân ᴄủa anh mất, ngoan, một lát nữa ѕẽ không đau!Uуển Nhi đau nhứᴄ, kèm theo tứᴄ giận, không thèm trả lời anh. Biết ᴄáᴄh an ủi nàу không ᴄòn hiệu quả, Khải Hà lần nữa tìm đến hai núi đôi phía trên ᴄủa ᴄô mà хoa nắn dịu dàng để giúp ᴄô thả giờ, khắp da thịt Uуển Nhi, nơi nào ᴄũng thật nhạу ᴄảm, lại ᴄộng thêm ѕự thuần thụᴄ ᴄủa Khải Hà mà khó ᴄó thể đoán rõ хúᴄ ᴄảm ᴄủa bản thân lúᴄ nàу. Hạ thân ᴄó phần đau đớn, nhưng phía trên lại thập phần ѕung ѕướng, một mớ hỗn độn ᴠô ᴄùng, rốt ᴄụᴄ, Uуển Nhi ᴄhốᴄ nhát lại rên rĩ, ᴄhất dịᴄh trắng trào ra, thuận tiện bôi đã định хoa dịu ᴄô thêm lúᴄ nữa, nhưng thứ dịᴄh kia lại khơi lên hứng thú ᴄao trào ᴄủa anh. Khải Hà bắt đầu luân động...Uуển Nhi đã quen dần ѕo ᴠới mấу phút trướᴄ, tiếng khóᴄ tráᴄh móᴄ đã không ᴄòn, ᴄhỉ ᴄòn lại một mảng kíᴄh thíᴄh tột độ, bất ᴄhấp rên Ưm...A....Khoái ᴄảm ᴄứ thế theo ѕự luân ᴄhuуển phía trong mà tăng lên, không ᴄó dấu hiệu ngừng lại, thân thể Uуển Nhi dần mất đi kiểm ѕoát, đôi taу mảnh khảnh ᴠòng qua lưng anh, bám ᴠào bờ ᴠai rộng lớn. Tấm lưng trần dính mồ hôi nhớp nháp ᴄũng trở nên quуến độ ra ᴠào ngàу một tăng, Khải Hà thấу ᴄô ᴄhủ động phối hợp thì không giấu nổi ѕự hưng phấn, tăng nhanh thêm ᴄhút nữa, nhanh thêm ᴄhút nữa, Khải Hà thán Hự.....Tiểu dâm đãng em thật tuуệt, rất tuуệt...!Anh ᴠui ѕướng quá mà quên đi rằng đâу là lần đầu ᴄủa ᴄô. Uуển Nhi một lần nữa đón nhận ᴄơn đau nhừ người, đầu ngửa, há miệng hét Nhanh quá, aaaaa, đau ᴄhết mất!Trùm Truуện - Đọᴄ truуện online, đọᴄ truуện ᴄhữ, truуện haу. Webѕite luôn ᴄập nhật những bộ truуện mới thuộᴄ ᴄáᴄ thể loại đặᴄ ѕắᴄ như truуện tiên hiệp, truуện kiếm hiệp, haу truуện ngôn tình một ᴄáᴄh nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động ᴠà máу tính hoạt động dưới Giấу phép truу ᴄập mở Creatiᴠe Commonѕ Attribution International Liᴄenѕe.
Doraemon với vô số bảo bối chắc chắn là nhân vật bất khả chiến bại trong manga. Bên cạnh những bảo bối cực kỳ hữu ích khi giải quyết rắc rối cho Nobita, chú mèo máy này cũng có không ít bảo bối "chẳng biết sinh ra để làm gì" như danh sách dưới đây1. Thuốc đông cứng giọng nóiBảo bối này là một bình thuốc màu hồng nhạc với công dụng làm đông cứng âm thanh. Chỉ cần uống một ngụm và cất lời thì lập tức câu chữ sẽ phun từ miệng ra với vận tốc 340m/s. Khả năng sát thương của "lời nói" sau khi uống thuốc này đủ sức hạ gục cả con chim robot khổng lồ trong tập truyện Nobita và những dũng sĩ có cánh. Vì thế, ngoại trừ khi cần tấn công ai đó, nếu sử dụng bảo bối này thường ngày sẽ làm bị thương người khác và đổ vỡ đồ đạc xung Kim cương bất hạnhĐúng như tên gọi của bảo bối, tác dụng duy nhất của viên kim cương chỉ là đem bất hạnh cho người nào nhặt được Mìn chập chengBảo bối này hoạt động như phiên bản thu nhỏ của bom hẹn giờ. Điểm khác biệt duy nhất của bảo bối là thay vì phát hủy mọi thứ thì khi phát nổ nó sẽ kích thích hệ thần kinh nạn nhân, khiến họ thành trò hề trong một thời gian Ô "mở ra là mưa"Bảo bối này có công dụng rất kỳ cục, tuy có hình dạng của một chiếc ô, nhưng khi mở ra nó chỉ đổ mưa khiến người dùng ướt Thuốc xịt kiểm tra dấu chânBảo bối này cho phép tái hiện lại từ dấu chân những hành động và hình dạng người hay vật sở hữu dấu chân Gậy hù dọaĐúng như cái tên của nó, công dụng duy nhất của bảo bối này chỉ là để người chạm vào bị hù dọa đến ngất Máy sản xuất con ngườiTrong truyện, bảo bối này được xem là một thành tựu đáng kể của tương lai khi có thể tạo ra trẻ sơ sinh mà không cần can thiệp sinh học. Tuy nhiên, con người lại không thể chế ngự được những đứa trẻ sinh ra từ máy này. Do đó, Nobita đã tạo ra một đống rắc rối khi quyết định "sinh" em bé bằng Tarot trung thựcKhi ôm bảo bối có hình con búp bê này, người ôm sẽ nói hết những suy nghĩ trong đầu. Nói thật thì cũng tốt thôi, nhưng thật quá nhiều khi sẽ gây ra quá nhiều rắc rối. Chính vì thế, bảo bối Tarot trung thực của Doraemon được xem là bảo bối khá vô Thẻ bài hạnh phúcCỗ bài này có 52 lá, giống như một cỗ bài bình thường, trong đó có 51 lá may mắn và 1 lá cực kỳ xui xẻo. Mặc dù cỗ bài có thể đem lại điều ước, song nếu chẳng may không kịp đẩy bộ bài cho một người khác trước khi đến quân bài Joker thì mọi tai họa chết người sẽ giáng lên đầu chủ cỗ Cà rốt mơ hồBảo bối này có công dụng rất mạnh và khá nguy hiểm, song nó lại chẳng đem lại ích lợi gì cho người sử dụng. Nó có hình dạng một túi kẻ caro, bên trong chứa 3 củ cà rốt nhỏ. Ai ăn phải những củ cà rốt này sẽ lập tức muốn từ bỏ mọi công việc, đam mê của mình.
Bên kia, các ca ca là vừa tức vừa vội; bên này, Tiểu Bảo lại là ôm ngực sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy lệ, ở trong lòng một lần một lần gọi ca ca, trông mong sư phó cùng các ca ca có thể tới cứu mình. Tân nương tử tựa hồ nóng lòng lập gia đình, nàng sai người ở trên chân Tiểu Bảo đeo một vòng trang sức cột vào đầu giường để ngừa cậu chạy trốn. Tiểu Bảo không dám ngủ, sợ đang ngủ những người đó sẽ cởi y phục của cậu, lúc bị mang tới đã có người hành động như dám la ra tiếng, lại sợ người bắt cậu cùng người xấu là một bọn, Tiểu Bảo chỉ dám ở trong lòng gọi ca ca. Kéo xuống một góc vạt áo, đem dây cột tóc mua cho các ca ca bỏ vào gói kỹ, Tiểu Bảo nắm chặt ở trong tay. Dây cột tóc cho cậu dũng khí, các ca ca sẽ không bỏ lại cậu, nhất định nhất định sẽ tìm đến. Nhưng ý niệm trong đầu vừa hiện, sắc mặt Tiểu Bảo liền càng tái nhợt , vạn nhất người bắt cậu thật là người xấu, vậy các ca ca không phải nguy hiểm?Sư phó cùng sư thúc đâu, sư phó cùng sư thúc có phải cũng bị người xấu bắt đi hay không? Nước mắt làm mơ hồ hai mắt, Tiểu Bảo mạnh mẽ tháo vòng trên chân, lại làm sao cũng tháo không ra. Xử lý làm sao?Xử lý làm sao? Ca ca, ca ca… Tiểu Bảo lau nước mắt, không để cho mình khóc. Cậu không thể liên lụy ca ca, tuyệt đối không thể liên lụy ca không ra, Tiểu Bảo kinh hoảng nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy trên bàn thờ có một sư tử đồng, cậu nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường muốn đi lấy thứ kia, khi cậu sắp đụng tới, đầu ngón tay duỗi nửa ngày lại làm sao cũng không đến. Nhìn lại, Tiểu Bảo thu chân, vòng trang sức trên chân trở ngại quan tâm đến mắt cá chân sẽ đau, Tiểu Bảo cố gắng duỗi dài tay muốn lấy đến sư tử đồng kia, nhưng luôn kém một chút. Chiều dài của vòng trang sức có thể cho cậu ở bên giường hoạt động, lại không thể làm cậu bắt được thứ “Nguy hiểm” gì. Tiểu Bảo đỏ mặt lên, nước mắt suýt nữa lại muốn rơi ra. Tự nói với mình không thể buông tha cho, Tiểu Bảo một chân đứng, chân khác bị trói treo giữa không trung, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ đi bắt cái đồng sư kia.“Bính!”Cửa bị người phá mở, thân thể Tiểu Bảo run lên, cân bằng đột nhiên mất, nặng nề té ngã trên đất.“Nha!” Người đi vào kinh hô, tiếng bước chân hỗn độn qua đi, Tiểu Bảo bị hai bà nương dìu tới trên giường. Nhìn thấy hai người, Tiểu Bảo nhịn không được khẩn cầu; “Thả, ta, van cầu, các ngươi, thả, ta.”Một vị đại thẩm hai ba cái lau đi nước mắt Tiểu Bảo, cái gì cũng không nói, hướng tới tên còn lại nháy mắt. Hai người lập tức động thủ, lột áo lột áo, cởi quần cởi quần.“Không cần! Không cần!”Tiểu Bảo gầy yếu căn bản không phải đối thủ hai người, không quá chốc lát, cậu đã bị lột sạch sẽ. Tiểu Bảo gắt gao nắm chặt túi vải, ngay cả gọi cũng không thể. Lột hết Tiểu Bảo, hai người đi ra ngoài. Không bao lâu, các nàng lại trở về, nâng thùng tắm. Nước ấm đổ đầy, bỏ vào cánh hoa, vài giọt tinh dầu, Tiểu Bảo trắng trắng non non bị hai bà nương bỏ vào trong người gội đầu, một người lau mình cho Tiểu Bảo, hai bà nương kia còn cố ý ở trên cái mông nhỏ trắng nộn của Tiểu Bảo chà vuốt hai cái. Bất quá Tiểu Bảo bất chấp thẹn thùng, cậu chỉ muốn đi khỏi nơi đáng sợ này. Tiểu Bảo cắn miệng, trong lòng gọi ca ca, nước rất nóng, nhưng mặt Tiểu Bảo lại là trắng vất vả “Khổ hình” chấm dứt, Tiểu Bảo bị hai bà nương từ trong thùng vớt ra, vài cái lau khô, hai người đem xiêm y thanh hồng đủ sắc hướng trên người cậu phủ lên. Hai người khí lực thần kỳ lớn, Tiểu Bảo bị hai người lật qua lật lại, choáng váng hồ hồ cũng đã quên khóc. Đợi cho Tiểu Bảo ra một thân mồ hôi, tay hai vị bà nương sờ tới sờ lui trên người mới xem như ly khai.“Lộng đát”, vòng trang sức lại treo lên , hai vị thái bà mang theo tươi cười không rõ rời đi, đóng cửa, khóa chặt. Tiểu Bảo cả người tắm đến thơm ngào ngạt thở hồng hộc nhìn chăm chú cửa phòng, tay phải chậm rãi nắm chắc thành nắm vươn đến phía sau, túi vải ướt, dây cột tóc cũng ướt, nhưng này là hy vọng của Tiểu Bảo, hy vọng đi khỏi nơi đó, một vị bà nương bưng đồ ăn tiến vào, lại mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Tiểu Bảo không muốn ăn, nhưng cậu biết mình không thể không ăn. Nếu các ca ca đến đây mà mình lại không có khí lực chạy, cậu sẽ liên lụy các ca ca. Từng ngụm từng ngụm, cũng không biết mình ăn cái gì, Tiểu Bảo ăn như hổ đói đem thức ăn toàn bộ nuốt vào, ăn đến thở khí, càng không ngừng ho khan cũng không ngừng. Thật vất vả ăn xong rồi, Tiểu Bảo lại rầm rầm uống ngay một chén nước lớn. Ăn no , uống đã , khí lực gom lại dồi dào chờ các ca ca đến lúc này, không ai lại tiến vào. Trời dần dần tối, cánh cửa lại bị hai bà nương kia phá mở. Nến đỏ đã đốt , hỉ tự đỏ thẫm được dán trên , một vị thái bà đem Tiểu Bảo ôm đến ghế trên đè lại, đệm chăn hồng diễm diễm bằng gấm được trải lên , đậu phộng, hạt sen cũng rắc lên . Tiếp theo, một vị khác cạy mở ra miệng Tiểu Bảo mạnh mẽ rót cho cậu một chén rượu. Tiểu Bảo chưa bao giờ uống rượu bị cay đến nước mắt đều ứa ra .Tiếp đó, các nàng bịt kín mắt Tiểu Bảo, lấy dây thừng đem Tiểu Bảo trói lại, nâng Tiểu Bảo tới trên giường. Tiểu Bảo chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hồng, khăn hồng phủ trên đầu cậu. Tiểu Bảo cực độ sợ hãi căn bản không có nhận thấy được một tia khác thường, rõ ràng cậu là cô gia, vì sao phải đội khăn ni?Tựa hồ đại công cáo thành , hai vị bà nuong phát ra tiếng cười, líu ríu rời đi, nói tân lang mới nhìn qua có bao nhiêu khả ái, sờ lên có bao nhiêu nhuyễn nộn, khóc lên có bao nhiêu mê người linh tinh. Tiểu Bảo không dám lên tiếng, chỉ biết là thứ trong tay dù có chết cũng không thể đánh mất. Lắc nửa ngày cũng không thấy hồng trù trên đầu rơi xuống, Tiểu Bảo tựa vào góc tường trong lòng càng sợ. Cái gì đều nhìn không thấy, lại bị trói, đầu choáng váng choáng váng, thân thể nóng nóng. Tiểu Bảo một lần một lần sờ túi vải trong tay, trong lòng kêu các ca chính sảnh phủ Huyện lệnh một bộ không khí vui mừng. Bất quá tuy nói là thiên kim tiểu thư của Huyện thái gia xuất giá, bất quá khách nhân tiến đến cũng không nhiều, đều là thân bằng hảo hữu cùng Huyện thái gia quen biết. Thê tử Huyện thái gia chết sớm, chỉ có một bảo bối nhi nữ. Tuy nói nữ nhi tự tiện chủ trương lập đài ném tú cầu chọn rể, đưa tới còn là một cô gia không tình nguyện, nhưng Huyện thái gia lại cười đến như đóa hoa. Chỉ cần nữ nhi nguyện ý, hắn mới mặc kệ cô gia có chịu hay không. cha nào con nấy = =bKhuê nữ Huyện thái gia tên một chữ Tú, nhưng tính tình Vương Tú cô nương này lại cùng chữ “Thanh tú” không có nửa điểm dính dáng. Từ nhỏ liền theo một đám nam hài chui trong bùn, trong đất, có thể nói là cân quắc bất nhượng tu mi tài hoa không thua kém nam nhi, đánh cho một đám nam oa kêu cha gọi mẹ. Nương của Vương Tú chết sớm, cha lại cưng chiều, đừng nhìn nàng lớn lên với một gương mặt xinh đẹp, tính nết lại là mười phần mười nam tử. Vương Tú từ sớm liền nói với cha nàng, nàng không gả đi, chỉ biết thú còn không phải sao, Vương Tú cô nương vốn nên ở trong phòng tân hôn chờ cô gia đến bóc hồng trù lúc này lại mặc một thân hỉ phục nam không nam, nữ không nữ, đi theo phía sau cha nàng đứng ở đại môn tiếp khách. Các tân khách tiến đến đều cười lắc đầu, cũng là thật tâm chúc phúc Vương Tú, hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Phải biết rằng, Vương Tú năm nay đã hai mươi bốn , có thể gả đi quả thực là ông trời khai một cây đại thụ cách đó không xa đứng bốn người, bốn người mặt trầm lặng, nắm quyền, cắn răng. Bất đồng với nồng trang lúc chọn rể, Vương Tú lúc này chỉ mang trang sức trang nhã, khiến bốn người lại rành mạch mà thấy được khuôn mặt được xưng với xinh đẹp của nàng. Hơn nữa khí chất của Vương Tú càng làm nàng có vẻ anh tư hào sảng, cự kỳ mê người. Ba nam nhân vừa già lại xấu miễn bàn có bao nhiêu tự ti , bất quá có một người sau khi nhìn thấy mặt Vương Tú cũng là lạnh lùng mà hừ một tiếng. Cùng y so sánh, Vương Tú nhiều lắm chỉ có thể tính là thanh tú.“Vô Nguyệt, Cục cưng có phải ở bên trong hay không?” Diệp Địch nắm lá trên cây, muốn vọt vào. Mấy lần trước hắn đều bị ngăn cản, nhưng hắn sắp nhịn không được .Nhiếp Chính túm trụ Diệp Địch, thấp giọng nói “Nơi này là Huyện phủ thái gia, tốt nhất không cần làm phức tạp, trước tìm được Bảo nói sau.”Lam Vô Nguyệt kéo khăn che mặt “Ta đi tìm Tiểu Bảo.”Nhiếp Chính cũng làm theo, nói “Chúng ta phân công nhau tìm. Sau khi tìm được trước không cần lộ ra, lấy ba tiếng kêu của A Đột làm hiệu.”“Được!”Ba người lặng yên không một tiếng động nhảy đến dưới tàng cây, sau khi xác định chung quanh không ai chú ý tới bọn họ, A Mao cuối cùng nhảy xuống.“Lão gia, tiểu thư, canh giờ tới rồi, nên bái đường .”Cước bộ bốn người vừa ra bởi vì câu này mà ngạnh sinh sinh ngừng lại. Tâm ngay một khắc kia đình chỉ nhảy lên, bốn người cho là mình nghe lầm . Bái đường? Tiểu Bảo muốn bái đường ? !“Cục cưng? Bảo!”Lam Vô Nguyệt tay mắt lanh lẹ che lấy miệng Nhị ca, đem hắn kéo dài tới sau cây. Đối với hai mắt Nhị ca đang điên cuồng, Lam Vô Nguyệt gắt gao che miệng của hắn thấp giọng rất nhanh nói “Nhị ca! Chúng ta phải tìm được Tiểu Bảo, ngươi nhất định phải bình tĩnh, biết không? Ngươi nhất định phải bình tĩnh!”Diệp Địch rơi nước mắt, hai mắt điên cuồng dần dần rõ ràng. Hắn dùng lực gật đầu “Ngô ngô ngô!” Ta bình tĩnh, ta bình tĩnh.“Được! Chúng ta đi tìm Tiểu Bảo!” Buông tay ra, Lam Vô Nguyệt xoay người hướng tới hai người đang đứng ở nơi đó nói “Đại ca, A Mao, chúng ta không cần đi tìm Tiểu Bảo , chúng ta trực tiếp đi vào, hỏi Tiểu Bảo tại sao không cần các ca ca !”Nhiếp Chính còn giữ lại một phần bình tĩnh khàn giọng nói “Vô Nguyệt, nếu Bảo quả thực thích vị cô nương kia, chúng ta không thể ngăn đón. Nhưng chuyện này, chúng ta vẫn là phải hỏi rõ ràng. Không nên đi vào, chờ bọn hắn bái đường xong chúng ta âm thầm cùng qua, tiếp đó tìm cơ hội hỏi Bảo.”Lam Vô Nguyệt một cái bước xa liền xông ra ngoài, trong lòng hừng hực đại hỏa thiêu Chính theo sát Lam Vô Nguyệt, A Mao bắt Diệp Địch, bốn người trèo tường tiến vào Huyện lệnh phủ. Đêm nay thị vệ đều đến bên chính sảnh, cho bọn họ cơ hội. Rất nhanh đi vào vị trí chính sảnh, tránh ở góc không người chú ý, bốn người mượn bóng đêm che giấu nhìn chăm chú chính sảnh đang rộng mở hoa qua đi, chợt nghe một người hô lớn “Thỉnh tân lang ~ ”Lam Vô Nguyệt sờ lên kiếm bên hông, Nhiếp Chính gắt gao chế trụ vai y làm cho y không cần xúc động. A Mao một tay bắt Diệp Địch, một tay che cái miệng của gã, đồng dạng chính là hai mắt của hắn che kín tơ máu, trên mặt là vặn vẹo thống lang đến, cũng là hồng trù ngoài dự đoán mọi người, dù là mọi người đã quen thiên kim tiểu thư Huyện thái gia cử chỉ bất đồng với thường nhân vẫn là nhịn không được kinh hô ra tiếng. Các huynh đệ cùng Vương đại thiên kim tiểu thư từ nhỏ mặc quần yếm lớn lên cũng mãnh liệt huýt sáo, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vương đại tiểu thư hướng bọn họ quyến rũ cười, bọn họ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám lại ra một khi tân lang đi ra, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Diệp Địch hô hấp liền càng thêm không xong , hốc mắt muốn nứt ra. Chân tân lang đúng là bị tật! Này không phải Tiểu Bảo thì còn có thể là ai? !Bộ lông trên mặt A Mao trên hơn vài giọt nước, Diệp Địch đem tay A Mao đang che ở miệng hắn mạnh kéo xuống, không! Không cần! Cục cưng không cần! Cục cưng! Hảo ca ca cầu ngươi, không cần cùng người khác thành thân! Không cần bỏ lại Hảo ca ca!Lam Vô Nguyệt rút ra kiếm, Nhiếp Chính hai tay chế trụ vai y, Lam Vô Nguyệt gầm nhẹ “Đại ca! Ngươi buông ta ra! Ta muốn đến hỏi rõ ràng!” Tiểu Bảo sao có thể dễ dàng từ bỏ ca ca của nó như thế!Nhiếp Chính thống khổ vạn phần nói “Chúng ta là muốn hỏi rõ ràng, nhưng không phải hiện tại. Ngươi hủy hôn sự của Bảo, là muốn làm cho Bảo hận chúng ta sao?”“Nhóc không phải yêu nhất chúng ta sao? ! Nhóc không phải yêu nhất chúng ta sao!” ánh mắt Lam Vô Nguyệt trừng tới cực hạn. Bị phản bội , y cảm thấy mình bị phản bội . Không thể tin tưởng đôi mắt luôn doanh đầy ỷ lại kia sẽ dễ dàng liền coi trọng người khác như thế. Y bị phản bội , bị thương tổn !“Nhất bái thiên địa ~ ”“Đại ca! Ngươi buông ta ra!”“Ngô ngô! Ngô ngô!” Cục cưng! Cục cưng!“Nhị bái cao đường ~ ”“Đại ca!”“Ngô ngô ngô ngô ngô ngô…”“Phu thê giao bái!”“Ngô ngô!” miệng Lam Vô Nguyệt cũng bị bưng mắt nhìn Vương Tú dắt “Tiểu Bảo” đi động phòng, trơ mắt nhìn “Tiểu Bảo” cước bộ xấu hổ, không có chút không muốn theo sát Vương Tú bái đường, theo nàng rời đi, nước mắt Lam Vô Nguyệt rơi đầy trên bàn tay Nhiếp Chính đang che miệng của y. Trái tim bị người bóp nát. Thì ra bị phản bội đúng là đau như thế, đúng là đau như Địch hô hấp đều mang theo bi thương kêu rên, nước mắt A Mao từng giọt dính trên bộ lông của hắn, bàn tay to phát run. Bọn họ, liền không hề báo động trước mất đi Tiểu Bảo, vĩnh viễn, mất đi như mát thổi vào người so với gió trời đông còn khiến người cảm thấy lạnh lẽo hơn, tâm bốn người ngã vỡ trên mặt đất, theo gió bay đi. Trái tim, trống rỗng . Bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội cự tuyệt đều không có cứ như vậy nhìn Tiểu Bảo thành thân .Tân nương tử vẻ mặt vui sướng đi ra , trong tiếng cười tràn đầy sung sướng có được giai nhân. Nàng một tay chấp bầu rượu, một tay lấy bát rượu, hào phóng một bàn một bàn kính Vô Nguyệt thu kiếm, một tay cầm cổ tay đại ca nhẹ nhàng kéo xuống. Biết y tỉnh táo lại , Nhiếp Chính buông tay ra, trên môi tràn đầy huyết bị chính mình cắn xuất ra.“Đại ca.” Trong thanh âm bình tĩnh của Lam Vô Nguyệt mang theo nguy hiểm cùng lạnh lẽo, “Ta muốn đi tìm Tiểu Bảo để hỏi rõ.”Nhiếp Chính lúc này sẽ không kiên trì, khàn khàn nói “Đi thôi. Không cần tức giận với Bảo, hỏi rõ ràng chúng ta liền bước đi.”Không trả lời, Lam Vô Nguyệt xoay người đi đi đám người, theo phương hướng lúc Vương Tú cùng “Tiểu Bảo” đi vào động phòng một đường tìm kiếm, bốn người rất nhanh liền tìm được gian hỷ phòng bị màu đỏ bao phủ. Chung quanh im ắng không người, Lam Vô Nguyệt trực tiếp đề khí phi thân mà đi. Một cước đá văng cánh cửa, nhãn lệ tìm được phòng ngủ, Lam Vô Nguyệt không nói hai lời xông vào. Nhiếp Chính, A Mao cùng Diệp Địch theo sát sau đó, bọn họ đau lòng đến cực điểm đã không biết mình vì sao nhất định phải hỏi rõ khi bốn người xông vào phòng ngủ, có người lặng lẽ đóng cửa lại, khóa trái. Mà cửa sổ sớm đã bị người đóng đinh , chẳng qua bốn người bị tức đến hôn mê đầu đều không có phát hiện mà thôi.
Cánh cửa thần kì どこでもドア Dokodemodoa AnimeManga Thông tin bảo bối Chủ nhân Doraemon, Dorami, Mini-Dora Người sử dụng Doraemon, Nobita, Dorami, Mini-Dora, Jaian, Suneo, Ông Nobi, Bà Nobi, còn nhiều nữa... Loại Cánh cửa Xuất hiện Ra mắt trong manga Nobita Phiêu Lưu Kí Tập 6 Cánh cửa thần kì Nhật どこでもドア Dokodemodoa? Là một trong những bảo bối được sử dụng nhiều nhất của Doraemon, Cánh Cửa Thần Kì cùng Cỗ máy thời gian là hai bảo bối giúp người dùng có thể di chuyển trong không gian-thời gian, miễn là họ biết được điểm đến, thời gian đến. Sơ lược Một trong những bảo bối thường dùng nhất của Doraemon là "cánh cửa thần kỳ", một chiếc cửa màu hồng cho phép đi tới bất kỳ đâu bằng cách đơn giản chỉ cần bước qua cánh cửa. Trong một câu chuyện thời kỳ đầu, cánh cửa này có thể cho phép đi tới tận cùng của vũ trụ, nhưng trong những câu chuyện sau đó, cánh cửa chỉ cho phép đi tới những nơi có khoảng cách tối đa là 10 vạn năm ánh sáng và không thể đi vào các chiều khác, đó là lý do tại sao trong truyện dài "Doraemon Nobita - Vũ trụ phiêu lưu kí" thì nhóm Doraemon không thể dùng cánh cửa này để về nhà được. Một hạn chế khác của cánh cửa là nó chỉ có thể kết nối hai địa điểm một cách an toàn nếu chúng đều được xác định trong bản đồ của máy tính, ngoài ra nó cũng có một hạn chế khác về các thông tin dựa trên thời gian được đề cập trong phim dài "Doraemon Chú khủng long của Nobita 2006". Công dụng Với bề ngoài đơn giản là một cánh cửa, bảo bối này có khả năng đưa người dùng đi tất cả mọi nơi trên Trái Đất. Người dùng chỉ cần cầm nắm đấn cửa, nghĩ ra địa điểm cần tới, Cánh cửa thần kì sẽ tự động định vị, xác định và đưa người dùng tới đó sau khi mở cửa. Cánh cửa thần kì còn có chức năng cài đặt thời gian đến-trở về như một máy thời gian. Người dùng có thể đi chơi ở địa điểm A vài ngày nhưng khi trở về, họ chỉ vắng mặt có vài phút. Xuất hiện Cánh cửa thần kì xuất hiện trong khá nhiều tập truyện. Thường thì là trong các chuyến phiêu lưu của nhóm bạn đến những vùng khác nhau trên Trái Đất. Lưu ý Khi bị hỏng, Cánh cửa thần kì sẽ đưa người dùng tới những địa điểm không mong muốn hoặc sẽ bị kẹt, gần như không thể mở ra trừ khi có một lỗ thủng trên cánh cửa. Cánh cửa thần kì chỉ cho phép đi trong một giới hạn không gian nhất định là 10 năm ánh sáng. Nếu quá, bảo bối này sẽ trở nên vô hiệu, điển hình là ở trong tập phim Nobita - Vũ trụ phiêu lưu kí. Chính vì nhược điểm này mà trong tập phim dài Nobita và hành tinh muông thú, Doraemon không dám sử dụng nó để qua lại giữa Trái Đất và Hành tinh muông thú. Nếu lơ đãng suy nghĩ sai vị trí, bảo bối lập tức sẽ dẫn họ đến một nơi dị thường chưa ai từng đặt chân đến. Nếu không kiểm tra trước tình trạng nơi đến mà hấp tấp thì cánh cửa sẽ dẫn mình ra vũ trụ rất nguy hiểm vì trong môi trường vũ trụ không có không khí .Cho nên hãy lưu ý khi sử dụng đúng cách để không xảy ra tình trạng nêu trên.
bảo bối mở chân ra